Tô Thanh Loan nheo mắt, dường như không hề kinh ngạc trước câu trả lời của Triệu Húc.
"Biểu ca đừng vội cự tuyệt đề nghị của Thanh Loan." Tô Thanh Loan nhìn Triệu Húc, "Thanh Loan cũng biết tình cảm của biểu ca dành cho Trân Nhi cô nương.
Nhưng Thanh Loan cũng bị ép bất đắc dĩ, nên mới phải ra hạ sách này."
"Ta không yêu muội.
Vĩnh viễn sẽ không yêu muội."
Dứt lời, sắc mặt Tô Thanh Loan trở nên trắng bệch.
Rất nhanh, nàng ta bình tĩnh lại, cúi đầu, nhẹ giọng: "Thanh Loan biết.
Nhưng, Thanh Loan không còn lựa chọn nào khác.
Cha và gia gia đều hi vọng Thanh Loan gả cho biểu ca.
Nếu biểu ca không cần Thanh Loan, vậy bọn họ sẽ giao Thanh Loan cho kẻ ăn chơi trác táng trong thành Giang Nam, mưu lợi cho Tô gia."
Nói tới đây, Thanh Loan bật khóc: "Biểu ca, Thanh Loan cũng bị buộc bất đắc dĩ mới đưa ra kiến nghị không đúng mực như vậy.
Thanh Loan biết địa vị của Trân Nhi cô nương ở trong lòng biểu ca, cho nên tuyệt đối không dám nửa bất kính.
Thanh Loan chỉ cầu xin biểu ca cho Thanh Loan một danh phận, cho dù không trở thành phu thê thật sự, Thanh Loan cũng không oán không hận."
Tô Thanh Loan đột nhiên quỳ xuống.
"Biểu ca, xin hãy cứu Thanh Loan! Thanh Loan thật sự không muốn gả cho tên ăn chơi trác táng kia!"
"Thanh Loan biểu muội, muội làm gì vậy? Muội đứng lên trước đi!" Triệu Húc nhíu mày.
"Xin biểu ca thành toàn cho Thanh Loan." Tô Thanh Loan lắc đầu, tiếp tục nức nở, "Thanh Loan chỉ muốn ở cạnh biểu ca, cho dù làm thiếp thất cũng được.
Huống chi, biểu ca giữ Thanh Loan lại, Thanh Loan còn có thể tiếp tục thay biểu ca giữ bí mật đó."
...
Tô Thanh Loan nói xong, tay Triệu Húc cứng đờ giữa không trung.
Hắn nhấp môi, cung mày nhíu chặt.
"Ngày kia là tiết hoa đăng, Thanh Loan cũng sẽ du hồ.
Chỉ mong đến lúc đó, biểu ca có thể