"Hơn nữa, ta cảm thấy Trân Nhi của ta lợi hại hơn bất kỳ thê tộc hay bối cảnh lớn mạnh nào.
Nếu đến cuối cùng mẫu phi vẫn không đồng ý, cùng lắm thì ta đây dẫn nàng cao bay xa chạy, tìm một nơi không tồi ẩn cư...!Ưm..." Triệu Húc trán kề trán nàng, cười nói.
Hắn còn chưa nói xong, Vân Trân đột nhiên kéo cổ hắn xuống, hôn lên.
Cảm nhận cánh môi mềm mại, Triệu Húc sửng sốt vài giây.
Đang mơ sao?
Trân Nhi thế mà chủ động hôn hắn!
Hoàn hồn lại, Triệu Húc ôm chặt eo nàng, một tay giữ đầu nàng, hóa bị động thành chủ động, đoạt lại quyền khống chế, kích động hôn lên...!
...!
Bọn họ hôn đến không xa không rời, thiếu chút không khống chế được.
Nếu không phải vừa lúc có nha hoàn tới truyền lời của Tô Chiếu, chỉ sợ bọn họ sẽ không thể cứu vãn.
Triệu Húc thở hổn hển buông môi Vân Trân ra.
Cả người Vân Trân mềm nhũn dựa vào lòng hắn.
Thân thể này, thật đúng là mẫn cảm.
Sau khi hưởng qua tư vị tình ái thì không trở về như xưa.
"Nói với cữu cữu, ta lập tức qua đó." Triệu Húc ôm Vân Trân, nói với nha hoàn bên ngoài.
Nha hoàn đáp "Vâng", liền rời đi.
Nghe tiếng bước chân nha hoàn dần đi xa.
Triệu Húc cúi đầu nhìn người trong lòng.
Vân Trân cũng vừa lúc ngẩng đầu.
Hai ánh mắt tương ngộ.
Theo đó, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
"Ta qua chỗ cữu cữu, nàng muốn đi cùng ta không?" Triệu Húc hôn lên chóp mũi nàng, dịu dàng hỏi.
Vân Trân nhìn hắn, gật đầu.
Nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng ở bên Triệu Húc.
...!
Chiều hôm dần buông xuống.
Hoa đăng hai bên bờ sông Lưu Tô đều sáng lên.
Mà đèn lông trên thuyền cũng sáng.
Ánh đèn chiếu vào nước sông sâu thẳm, phá lệ rực rỡ.
"Trân Nhi, ngươi ở đây làm gì? Thiếu gia vào trong rồi, chúng ta cũng mau đi đi."
Vân Trân đứng bên rào chắn nhìn ánh đèn hai bên sông.
Lúc này, Nguyên Bảo từ