Triệu Húc nhàm chán ứng phó người đến gần.
Có điều khi tầm mắt hắn đảo qua cửa, nhìn thấy Vân Trân, hai mắt lập tức sáng ngời.
Vân Trân gật đầu với hắn, sau đó xuyên qua đám người, đến phía sau.
Triệu Húc nhân lúc những người khác không chú ý, lập tức nắm tay nàng.
"Nàng chạy đi đâu vậy?" Triệu Húc thấp giọng hỏi.
Vân Trân quỳ gối phía sau hắn, rút tay ra, rót đầy chén rượu.
"Đứng bên ngoài một lát, phát hiện đèn hai bên bờ sông đều sáng lên, rất đẹp." Vân Trân trả lời.
Triệu Húc khẽ cười, sủng nịch nói: "Nếu nàng thích, lát nữa ta tìm cớ chuồn ra ngoài xem với nàng."
Vân Trân nghe xong, nhìn hắn, có hơi thất thần.
Lúc này, lại có người tới kính rượu Triệu Húc.
Triệu Húc niết lòng bàn tay Vân Trân, sau đó đứng dậy, ứng phó người tới.
Tiếng cười, tiếng nói chuyện...!
Xa dần bên tai.
Vân Trân ngồi quỳ phía sau Triệu Húc nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, luôn cảm thấy bản thân không hợp với nơi đây.
Giống như cách TV nhìn mọi thứ, cảm giác không hề chân thật.
Cùng ngắm đèn.
Nàng cũng muốn cùng Triệu Húc ngắm đèn.
Nhưng khi ấy, thời gian sợ rằng không còn kịp nữa.
Vân Trân ảm đạm cúi đầu.
...!
"Thiếu gia, nô tỳ rời đi trước."
Đến khi Triệu Húc uống rượu khá nhiều, mặt hơi phiếm hồng, Vân Trân ở phía sau hắn thấp giọng.
"Nàng muốn đi đâu?" Triệu Húc xoa nhẹ đôi mắt, nhìn nàng.
"Có chút trì việc, sẽ không lâu lắm.
Nô tỳ kêu Nguyên Bảo tới đây hầu hạ." Vân Trân giải thích.
"Không cần." Triệu Húc xua tay, "Nàng đi sớm về sớm, ta chờ nàng."
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
Đột nhiên, nàng hành lễ, sau đó đứng dậy vội vàng rời đi.
Triệu Húc dựa vào bàn, nhìn theo Vân Trân.
Không biết vì sao, lòng hắn đột nhiên luống cuống không lý do, hắn chợt cảm thấy lần này Vân Trân đi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lại.
"Say rồi."
Triệu Húc cười cười, lắc đầu.
Bằng không, sao lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy?
...!
Vân Trân gấp gáp rời đi.
Áp chế cảm giác tội lỗi trong lòng, nàng sợ nếu còn đi chậm, bản thân sẽ hối hận, sẽ không nhịn được mà