Ngoài ngàn dặm.
Vân Trân ngồi trên vách núi tới phát ngốc.
Mấy ngày trước, sư phụ nói với nàng, Triệu Húc đã phát hiện nữ thư kia.
Sau khi nhìn thấy ngọc bội trên nữ thi, hắn đã tin đó là nàng.
Hiện giờ, Triệu Húc đã mang tro cốt rời khỏi Giang Nam.
Tất cả đều theo kế hoạch của họ.
Vân Trân vốn nên cao hứng.
Bởi vì từ nay về sau, nàng thật sự đã được tự do.
Thoát khỏi thân phận trước kia, cùng tất cả trước kia, cáo biệt toàn bộ.
Không cần ở trước mặt những người khác khom lưng uốn gối, không cần nghe theo mệnh lệnh của Tô trắc phi làm ra những chuyện trái với lương tâm, không cần mỗi ngày lo lắng đề phòng, không cần ở Ninh Vương phủ phức tạp kia nghĩ xem phải làm sao mới có thể tiếp tục sống sót...!
Nàng có thể trở về làm chính mình.
Làm "Vân Trân" lúc ban đầu, chứ không phải nha hoàn "Trân Nhi" của Ninh Vương phủ.
Khi có được tự do, nàng lại phát hiện bản thân không vui vẻ như tưởng tượng.
"Vân cô nương, người nên trở về uống thuốc rồi."
Đúng lúc này, phía sau truyền tới giọng của nữ hài tử.
Vân Trân quay đầu, nhìn thấy một thiếu nữ diện mạo thanh tú cầm áo choàng đi về phía mình.
"Vân cô nương, sao tay người lạnh vậy?" Thiếu nữ vừa nói, vừa phủ thêm áo choàng cho nàng, "Nếu để thiếu chủ phát hiện, vậy Tiểu Thư lại bị mắng.
A, thiếu chủ..."
Tiểu Thư vừa nói xong, liền thấy người kia cách đó không xa.
Vân Trân quay đầu, nhìn thiếu niên hắc y đi tới.
Người nọ rất tuấn tú, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như hàn băng vạn thước.
Tiểu Thư vốn hoạt bát, ngay khi người nọ xuất hiện, lập tức theo quy củ.
"Ngươi đi trước đi." Người nọ phất tay.
Tiểu Thư được lệnh, vội lui xuống.
Lúc này, lại có một cơn gió thổi tới, thiếu niên hắc y giơ tay chỉnh lại áo choàng vừa rồi Tiểu Thu chưa mặc tốt cho Vân Trân.
"Thân thể ngươi thế nào rồi?" Thiếu niên hỏi.
"Đã tốt hơn không ít, đều nhờ những dược liệu ngươi tìm thay ta, Niên Sanh." Vân Trân nhìn thiếu niên trước mặt, nói.
Không sai, giờ phút này thiếu niên đứng trước mặt nàng, người được Tiểu Thư gọi là "Thiếu chủ" chính là bằng hữu Vân Trân quen