Sở dĩ sư phụ giấu nàng đi là muốn chờ nàng tỉnh lại, nghe dự tính của nàng.
Bởi vì sư phụ nói, hài tử trong bụng nàng đã không còn.
Hài tử...!Đã không còn...!
Ngày thứ ba rơi xuống nước, Vân Trân mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh liền nghe tin tức này.
Hài tử?
Nàng vuốt bầu, trong đầu hỗn loạn nhất thời không có cách nào tự hỏi.
Nàng có hài tử?
Hài tử của nàng và...!Triệu Húc?
Nhưng đứa nhỏ này lại tới không đúng lúc.
Vừa đến thế gian này, phụ mẫu nó còn chưa phát hiện, liền không còn.
Vân Trân nói không rõ cảm giác ngay lúc ấy.
Có lẽ là khiếp sợ và mê mang, thương tâm quá mức.
...!
Sư phụ không hỏi phụ thân của hài tử là ai?
Có điều Vân Trân đoán, ông ấy hẳn đã biết.
"Hiện tại con có tính toán gì không?" Sư phụ nhìn nàng, hỏi, "Hắn đang tìm con.
Con muốn trở về không?"
Trở về sao?
Nàng cũng đang tự hỏi.
Trước khi nàng rơi xuống nước, Triệu Húc điên cuồng gọi.
Nhớ tới Triệu Húc, ngay cả khi thích khách xông tới phía sau cũng không quản.
Nhớ tới vấn đề trước đó nàng hỏi Triệu Húc...!
Nếu cuối cùng Tô trắc phi không đồng ý, hắn sẽ thế nào?
Khi đó, Triệu Húc lựa chọn nàng không chút do dự, thậm chí có thể vì nàng, từ bỏ những gì mình đang có, từ bỏ thân phận của hắn, cùng nàng ẩn cư.
Nàng biết, Triệu Húc không nói đùa.
Hắn nói được, nhất định sẽ làm được.
Nhưng Triệu Húc yêu nàng nhiều như thế, sao nàng có thể ích kỷ như vậy? Khiến Triệu Húc vì nàng, từ bỏ nỗ lực bao năm, từ bỏ người nhà của mình, khiến những người đó thất vọng về hắn, khiến hắn mang trên lưng tội danh bất hiếu...!
Nếu ở bên nhau sẽ khiến hắn gánh chịu như vậy, nàng thà lựa chọn rời đi.
Nàng không muốn trói buộc Triệu Húc.
Huống chi, trên người họ còn có tình nhân cổ, nàng vốn dĩ cũng định rời đi.
"Không được." Vân Trân lắc đầu.
Bất cẩn mất hài tử cũng đã cho thấy bọn họ ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt.
Không bằng rời đi như vậy.
"Vi sư tôn trọng quyết định của con."
...!
Sau đó, sư phụ nói với nàng, ông ấy đã tìm được cách