"ta nhớ mình từng nói gì." Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
Tuy rằng Lệ Vô Ngân lạnh như băng, người trên giang hồ đều sợ hắn, nhưng Vân Trân biết, sau trong nội tâm, hắn trước sau vẫn là thiếu niên có ánh mắt sạch sẽ ở Thượng Thanh biệt trang năm đó.
Trong lòng Lệ Vô Ngân, trước sau vẫn là Niên Sanh.
Hắn nói như vậy, chẳng qua vì quan tâm nàng.
"Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ theo ngươi về núi U Minh, không hỏi đến chuyện kinh thành, cũng không có bất kỳ giao thoa nào với họ." Vân Trân nói.
Nàng không muốn hỏi tình cảm của mình đối với Triệu Húc, không muốn hỏi bản thân rốt cuộc có buông tay được không, không muốn nhớ về những bằng hữu đã từng vào sinh ra tử kia...!
Có lẽ, hãy để nàng lại tùy hứng thêm một lần.
Ít nhất nàng biết bản thân thích cuộc sống hiện tại.
Không cần khom lưng uốn gối, không cần cố ý lấy lòng người khác, không cần nỗ lực chịu đựng sự chán ghét của một người, không cần kìm nén tình cảm, hỉ nộ của mình...!
Vân Trân cảm thấy, cuộc sống hiện giờ rất tốt.
Cho dù bị người ta gọi là Quỷ đại phu, cho dù bị coi là ác nhân giết người không chớp mắt, cho dù thân ở U Minh giáo, bị những người trên giang hồ biết đến, sẽ nhằm vào...!
Nhưng hiện tại, ít nhất nàng có thể làm chính mình.
...!
"Về Lâm đại thúc kia..." Một lát sau, Vân Trân ngẩng đầu nhìn Lệ Vô Ngân, nói, "Lâm đại thúc kia...!Ta cảm thấy ông ta có lẽ không đơn giản như vậy."
Những gì Lâm đại thúc kể đêm nay, đặc biệt là câu chuyện lúc sau...!
Thoạt nhìn không giống người sống ở thôn nhỏ gần sa mạc Tây Nhung có thể kể được.
Tuy rằng khi Lưu Vân Bạch hỏi, ông ta giải thích rất khá, nhưng Vân Trân vẫn thấy hoài nghi.
Có lẽ, do những thôn dân khác không dám dẫn họ tới Ma Cản thành, cố tình Lâm đại thúc ngay lúc này lại đứng ra...!
...!
"Ta biết rồi, ta sẽ chú ý ông ta." Lệ Vô Ngân gật đầu.
Sau đó, Lệ Vô Ngân rời đi,