Vân Trân nhíu mày.
Lưu Vân Bạch nói không sai.
Nhưng hợp tác với Lưu Vân Bạch, không khác nào bảo hổ lột da, binh hành hiểm chiêu (*).
Chỉ cần không chú ý, phiền toái này chưa được giải quyết, phiền toái tiếp theo lại tới.
(*) Binh hành hiểm chiêu (兵行险招): ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ hội lật ngược tình thế
Hợp tác với Lưu Vân Bạch không dễ dàng như vậy.
Trân Nhi lúc trước sớm đã lĩnh giáo.
Có điều...!
Lưu Vân Bạch nói cũng không sai, đây là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có liên thủ, mới có khả năng ra ngoài.
"Ta..."
"Cô nương!"
Ngay thời điểm Vân Trân định trả lời, phía sau vang lên tiếng của thiếu nữ.
Vân Trân dừng lại, nhìn Tiểu Thu nôn nóng chạy tới.
"Sao ngươi lại ở đây?" Vân Trân kinh ngạc nhìn Tiểu Thu.
Hiện tại nàng ta không nên canh giữ Triệu Húc sao?
"Hai người đi không bao lâu, ám vệ của Triệu công tử liền tới.
Triệu công tử phát hiện bản đồ trên người không thấy đâu, liền ép hỏi Tiểu Thu tung tích của cô nương và giáo chủ.
Tiểu Thu phải tốn rất nhiều sức lực mới thoát khỏi bọn họ.
Không ngờ đi một vòng lại gặp được mọi người...!A, giáo chủ đây là...!Tiểu Thu lập tức qua giúp ngài ấy..."
"Khoan đã!" Lúc này, Vân Trân duỗi tay cản nàng ta lại.
"Cô nương, còn chuyện gì sao?" Tiểu Thu mở lớn hai mắt, khó hiểu nhìn nàng.
Vân Trân lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Lưu Vân Bạch và Nha Sát bên cạnh.
"Bọn họ bị thương không nhẹ.
Chỗ ta có thuốc, ngươi mang qua cho họ uống đi..."
Nói rồi, Vân Trân duỗi tay sờ soạng trong lồng ngực.
Tiểu Thu hơi khom người về phía nàng.
Bỗng, Vân Trân vươn tay.
"Chính là thứ này..."
"Cô..."
Tiểu Thu duỗi tay nhận lấy.
Nhưng ngay lúc này, trong tay Vân Trân đột nhiên rải ra khói trắng, bay về phía Tiểu Thu.
Hai mắt Tiểu Thu mở lớn, ngay sau đó vội tránh sang một bên.
Cho dù nàng ta phản ứng mau lẹ, nhưng ít sương khói đã dính lên người.
Lập tức, nơi bị khói trắng dính vào, làn da nóng rát.
"Ngươi!" Tiểu Thu nhanh chóng điểm mấy huyệt trên người, sau đó