Mặt đường được lát ngọc thạch, hai bên vách tường cũng đính đầy đá quý cùng dạ minh châu.
Cuối con đường, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một quan tài rất lớn.
"Đi đi, đồ ngươi muốn ở đó." Tiểu Thu quay đầu, nói với Triệu Húc.
Triệu Húc nhấp môi, sau đó nâng bước đi vào bên trong.
Tiểu Thu đi theo phía sau.
"Báo ứng...!Quấy rầy giấc ngủ của vương, các ngươi sẽ gặp...!Báo ứng..." Phía sau, Lâm đại thúc quỳ rạp dưới đất, bộ mặt dữ tợn mà trừng lớn đôi mắt nhìn họ.
Vân Trân ngồi dưới đất, bi ai nhìn theo hướng Triệu Húc rời đi.
Hắn thật sự đồng ý yêu cầu của Tiểu Thu.
Trong lòng Vân Trân cao hứng, lại bi thương.
Cao hứng chính là, hắn cuối cùng đã không còn nhân từ.
Bi thương chính là, hắn rốt cuộc vẫn trở thành bộ dáng hắn nên có.
Có điều, tới cuối cùng hắn vẫn không nhận ra nàng.
"Ưm, ưm..." Đúng lúc này, Lệ Vô Ngân thống khổ rên rỉ.
"Ngươi làm sao vậy?" Vân Trân lật mặt hắn qua.
Chỉ thấy hắn cắn môi, đau đến sắc mặt tái nhợt, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Vân Trân chưa đợi được câu trả lời của hắn, cả người Lệ Vô Ngân đã bắt đầu run rẩy.
"Ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta sợ!" Vân Trân nắm chặt tay hắn, gọi.
Lúc này, Lệ Vô Ngân mở mắt.
"A!" Vân Trân che miệng.
Đôi mắt vốn đen nhánh kia giờ phút này đã một mảng đỏ đậm, như dùng máu nhuộm lên.
...!
Triệu Húc và Tiểu Thu tới nơi đặt quan tài của Thương Vương.
Nơi đó vẫn là một tòa cung điện.
Quan tài của Thương Vương đặt ở giữa.
Vách tường xung quanh khảm đầy ngọc thạch tinh mỹ, mà dạ minh châu chiếu sáng toàn bộ cung điện.
Yên tĩnh, lại quạnh quẽ.
"Thuốc bất tử ở đâu?" Triệu Húc hỏi.
"Ở đây." Tiểu Thu đến phía sau quan tài của Thương Vương, cầm lấy cái hộp đặt trên bàn bên cạnh, đưa cho Triệu Húc, "Thuốc bất tử ở đây."
Triệu Húc nhận lấy, mở ra, bên trong là một viên thuốc đỏ thắm.
"Còn cả chìa khóa bảo tàng..."
Nói rồi, Tiểu Thu duỗi tay giữ chặt dây thừng màu đỏ.
Dây thừng nối với vách đá, thời điểm