Chỉ thấy Vân Trân ngã ngồi dưới đất, trong lòng ôm Lệ Vô Ngân hơi thở đã hỗn loạn.
Thời điểm hắn nhìn qua, Vân Trân cũng vừa lúc nhìn hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Triệu Húc hơi nhíu mày.
Trong đầu nhớ tới câu Tiểu Thu nói trước khi rời đi.
Chẳng lẽ ngươi không muốn chính miệng hỏi, vì sao nàng ấy lại bỏ ngươi lại, vi phạm ước định giữa các ngươi sao?
Chính miệng hỏi...!
Đúng vậy, chính miệng hỏi.
Từ khi hắn tỉnh lại, phát hiện không thấy bản đồ đâu, liền tỉnh táo.
Người trước mắt có nửa bên mặt tương tự Trân Nhi, nhưng không phải nàng!
Bởi vì Trân Nhi tuyệt đối không phản bội hắn.
Cho nên, chỉ là tương tự mà thôi.
"Triệu công tử, khi nãy ta giúp ngươi, ngươi có phải nên trả ta một ân tình không?" Ngay lúc này, Tiểu Thu hỏi.
Tiểu Thu dứt lời, người ở đây đều nhìn nàng ta.
Mà ánh mắt Vân Trân giấu sau mặt nạ lặng lẽ nhìn Triệu Húc.
"Ngươi muốn cái gì?" Triệu Húc hỏi.
Hiện giờ, bọn họ đều đã bị thương.
Triệu Húc tới muộn nhất, trở thành người có lợi nhất.
Tiểu Thu cười nói: "Ta biết Triệu công tử muốn thứ gì.
Ta cũng biết, thuốc bất tử giấu ở đâu, ta có thể dẫn ngươi đi tìm..."
"Ngươi im miệng!" Tiểu Thu còn chưa nói xong, đã bị Lâm đại thúc phẫn nộ ngắt lời.
Ông ta trừng mắt nhìn Tiểu Thu, trầm giọng, "Sao ngươi có thể làm như vậy? Thuốc bất tử vốn thuộc về vương! Tuyệt đối không thể rơi vào tay những kẻ khác, đặc biệt là Triệu thị..."
"Ngươi mới phải câm miệng cho ta!" Tiểu Thu cười lạnh, "Vương gia hả? Hiện giờ chẳng qua là một bộ hài cốt mà thôi! Chẳng lẽ các ngươi còn muốn trông giữ bộ hài cốt kia, hi vọng ông ta khởi tử hồi sinh, lãnh đạo các ngươi đoạt lại vinh quang hai trăm năm trước sao?"
"Ngươi...!Sao ngươi có thể bất kính với vương hả? Ta...!Khụ khụ..." Lâm đại thúc bị Tiểu Thu chọc giận tới trực tiếp hộc máu.
Tiểu Thu lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó nhìn Triệu Húc: "Ta dẫn ngươi đi tìm thuốc bất tử, thậm