"Cáo từ."
Nói xong, thiếu nữ lại hành lễ với hắn, muốn rời đi.
"Khoan đã."
Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc đột nhiên gọi nàng.
Thiếu nữ hoàng sam dừng bước, rụt rè nhìn hắn: "Công tử còn chuyện gì khác sao?"
"Nàng không quen ta?" Triệu Húc nhìn nàng, hỏi.
"Dạ?" Thiếu nữ nghiêng đầu, lộ vẻ khó hiểu, giống như đang hỏi, tiểu nữ nên quen ngài sao?
"Nàng thật sự không quen ta?" Triệu Húc lần nữa hỏi.
"Công tử là..." Thiếu nữ nhíu mày.
Hỏi xong, trong ánh mắt xẹt qua một tia do dự, dường như đang hỏi chính mình có phải đã vô tình đắc tội đại nhân vật nào không?
Triệu Húc nhìn đến đây, nhíu mày.
"Vậy nàng là ai?" Rất nhanh, hắn hỏi.
Thiếu nữ hoàng sam cúi đầu cười, hành lễ: "Tiểu nữ tử Thịnh Vân Trân, là nữ nhi của quận thủ Lẫm Châu."
"Thịnh Vân Trân!" Triệu Húc nhíu mày càng chặt.
Vân Trân...!
Trân...!
Trân Nhi?
Thiếu nữ thấy Triệu Húc nhìn mình chằm chằm, càng cảm thấy kỳ quái, không nhịn được mà hỏi: "Công tử, đây là cách làm quen ở kinh thành sao?"
"Cái...!Cái gì?" Triệu Húc ngây ra.
Thiếu nữ tên Thịnh Vân Trân cười nói: "Thì chính là cách làm quen.
Bằng không lần đầu gặp mặt, công tử vì sao lại có hành động kỳ lạ như vậy?"
"Nàng cảm thấy cử chỉ của ta kỳ lạ?" Triệu Húc hỏi.
"Bằng không thì sao?" Thịnh Vân Trân nghiêng đầu, cười hỏi lại, "Chẳng lẽ không kỳ lạ à?"
Nói xong, nàng còn cười lắc đầu.
Triệu Húc nắm chặt hai tay, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, hỏi nàng: "Chẳng lẽ nàng thật sự không quen biết ta?"
Thịnh Vân Trân cười cười: "Gì cơ? À đúng rồi, theo trình tự, hiện giờ tiểu nữ hẳn nên thỉnh giáo danh xưng của công tử mới đúng.
Xin hỏi...!A..."
Thiếu nữ tên Thịnh Vân Trân còn chưa nói xong, tay đã bị Triệu Húc nắm chặt.
"Công tử, xin buông tiểu nữ ra! Ngài muốn làm gì...!Ngài..." Thịnh Vân Trân hét lên.
Triệu Húc nắm tay nàng, kéo nàng tới trước mặt mình.
Khoảng cách giữa hai người lập tức ngắn lại.
Thịnh Vân Trân