Khoảnh khắc Triệu Húc xoay người, lớp mặt nạ Vân Trân duy trì lập tức vỡ vụn.
Ánh mắt vốn đề phòng trong nháy mắt hóa thành một loại bi ai.
Sự bi ai này không cần phải nói, chỉ cần nhìn nàng, liền có thể cảm nhận sâu sắc.
Xin lỗi, là ta nhận lầm người.
Câu nói cuối cùng cứ quanh quẩn trong đầu Vân Trân.
Nhận sai người?
Đây không phải điều nàng kỳ vọng sao?
Vì sao hiện tại, trái tim lại đau nhói như vậy?
...!
"A Húc!"
Triệu Húc chưa đi xa, Liễu Trản Anh liền tới tìm.
Liễu Trản Anh gọi Triệu Húc, ánh mắt lướt qua cánh tay hắn nhìn Vân Trân đứng phía sau cách đó không xa.
Vị trí của nàng lúc này chỉ có thể nhìn thấy xiêm y màu vàng, không rõ dung mạo.
Có điều, mặc dù chỉ là bóng hình cũng khiến nàng ngây ra một lúc.
"Yến hội sắp bắt đầu rồi, ta tới tìm huynh qua đó."
Rất nhanh, Liễu Trản Anh dời mắt đi, nói với Triệu Húc.
Triệu Húc gật đầu: "Ta biết rồi."
"Vậy chúng ta về thôi."
"Ừ."
...!
Vân Trân đứng trên nền cỏ nhìn Triệu Húc cùng thân ảnh rực đỏ kia cùng rời đi.
Tuy Liễu Trản Anh không nhận ra nàng, nhưng nàng vừa nhìn liền nhận ra Liễu Trản Anh.
Dù sao, trong số những nữ tử nàng quen biết, có thể khiến hồng y toát lên vẻ hiên ngang oai hùng e rằng chỉ có Liễu Trản Anh của Trấn Bắc Hầu phủ.
Liễu Trản Anh sao...!
Sau khi về kinh thành, tuy rằng nàng không rời khỏi nhà, nhưng vẫn từ chỗ Thịnh Lang Hoàn biết được quan hệ của Liễu Trản Anh và Triệu Húc.
Nguyên văn của Thịnh Lang Hoàn là, quan hệ giữa hai người rất gần.
Đức Phi nương nương, cũng chính là Tô trắc phi Tô Uyển Khanh lúc trước cùng thường xuyên qua lại với Liễu gia.
Thời điểm Thịnh Lang Hoàn nói chuyện này, hoàn toàn không biết thân phận của nàng, cũng không biết dây dưa giữa nàng và Triệu Húc trước đó.
Sở dĩ Thịnh Lang Hoàn nhắc tới, chẳng qua là người trong cung muốn nhân tiệc mừng thọ của Thái Hậu, quyết định hôn sự của các vị hoàng tử.
Với quan hệ giữa Lục hoàng tử Triệu Húc và tiểu thư