Dứt lời, người ở đây nhất trí quay đầu nhìn qua, thấy Liễu Hoán Hoán của Liễu gia giơ tay một thiếu nữ, hưng phấn nói.
Vân Trân muốn tránh đã không kịp, lập tức bị Liễu Hoán Hoán đẩy về phía trước.
"Chính là nàng! Nàng ấy còn chưa lên sân khấu!" Liễu Hoán Hoán lớn tiếng.
Liễu Trản Anh vốn đứng trong nhóm nội quyến, đang nghĩ tới yêu cầu hạ nhân vừa nói, không kịp phòng bị, liền nghe tiếng của đường muội Liễu Hoán Hoán.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Hoán Hoán, sau đó theo tay Liễu Hoán Hoán, nhìn người muội ấy chỉ.
Ngay khoảnh khắc nhìn rõ thiếu nữ hoàng sam đứng cạnh Liễu Hoán Hoán, cả người Liễu Trản Anh cứng đờ, khiếp sợ nhìn Vân Trân.
"Trân...!Trân Nhi..." Liễu Trản Anh lẩm bẩm.
"Sao lại là nàng ấy?" Sau rèm che, Liễu Minh Cẩn nhìn người bị Liễu Hoán Hoán đẩy ra, khiếp sợ buột miệng hỏi.
Nhưng rất nhanh, hắn liền lắc đầu phủ nhận: "Không, không thể nào! Nàng ấy không phải đã chết rồi sao?"
Liễu Minh Cẩn vội nhìn những người khác.
Ánh mắt Triệu Húc sâu như giếng cổ, khiến người ta nhìn không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Trên mặt Lưu Vân Bạch vẫn duy trì ý cười như không cười, đôi mắt đào hoa liễm diễm khiến người ta không thể nắm bắt.
Mà Triệu Kỳ nhìn có vẻ trầm ổn rất biết tính kế bên cạnh lộ vẻ không thể tin được.
"Nàng ấy không phải..." Triệu Kỳ mở miệng, mờ mịt nhìn Triệu Húc.
Lâu như vậy, gã vẫn nhớ đêm trung thu năm ấy ở Ninh Vương phủ khi gã vừa tới, thiếu nữ cùng gã cầm tiêu hợp tấu.
Sau đó nghe nói nàng đi theo Lục hoàng đệ Triệu Húc xuống Giang Nam mừng thọ Tô lão gia tử của Tô gia, rơi xuống sông Lưu Tô bất hạnh qua đời.
Lúc ấy, Triệu Húc còn tìm được thi thể của người đó.
Sao có thể?
"Chỉ là trông giống nhau mà thôi." Triệu Húc nói.
Gã không giống những người ở đây, không kết giao với Trân Nhi nhiều năm, cho nên thời điểm đột ngột nhìn thấy gương mặt tương tự, gã sẽ phản ứng nhanh hơn những người khác.
"Chắc là vậy." Liễu