"Liễu tiểu thư." Lúc này, Thịnh Lang Hoàn đứng dậy, nói chuyện giúp thiếu nữ hoàng sam, "Gia muội Vân Trân vẫn luôn ở Tây Nam, gần đây mới được đón về Lẫm Châu.
Còn về kinh thành, đây là lần đầu tiên muội ấy tới.
Nếu gia muội có chỗ nào chọc giận Liễu tiểu thư, mong Liễu tiểu thư bỏ qua cho."
"Đường tỷ...." Liễu Hoán Hoán muốn gọi.
"Được rồi." Liễu Trản Anh giơ tay ngăn cản nàng ấy, sau đó nhìn thoáng qua Thịnh Lang Hoàn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Vân Trân, nói, "Thịnh tiểu thư không có chỗ nào đắc tội ta cả.
Ta vừa rồi như vậy, chẳng qua là vì Thịnh tiểu thư rất giống một người quen của ta, cho nên nhất thời kích động, mong Thịnh tiểu thư thứ lỗi."
"Liễu tiểu thư khách khí." Vân Trân đáp lễ.
"Nếu đã là hiểu lầm, vậy bắt đầu thi đấu đi." Liễu Hoán Hoán nói.
Vân Trân ngẩng đầu, nhìn về phía giữa sân.
Khi nãy Liễu Trản Anh thi đấu ném thẻ vào bình rượu với Vương Tân Vũ đã ném trúng chín mũi tên.
Thành tích đáng gờm như vậy, cho dù là những trận thi đấu trước kia cũng rất ít thấy.
Vân Trân hơi do dự.
Nhưng sự do dự của nàng trong mắt người khác lại không phải như vậy.
"Ha ha, một kẻ lớn lên ở nơi dã man như Tây Nam có thể biết trò ném thẻ vào bình rượu sao? Tốt hơn thì trực tiếp nhận thua đi, đỡ phải mất mặt!" Trong đám người bỗng có kẻ nghị luận.
Vân Trân quay đầu, phát hiện đó là tiểu thư nhà Lại Bộ Thượng Thư Vương Tân Vũ vừa thua Liễu Trản Anh.
Vương Tân Vũ nói xong, liền có người phụ họa.
"Đúng vậy đúng vậy! Vừa rồi ta đứng cạnh nàng ta, chính tai nghe nàng ta nói với tỷ tỷ của mình nàng ta không biết ném thẻ vào bình rượu!"
"Nếu đã thế, cứ trực tiếp nhận thua đi!"
"Đúng vậy, Liễu tiểu thư là ai chứ? Đáng lãng phí thời gian với nàng ta sao?"
...!
"Tỷ tỷ, không cần."
Vân Trân giơ tay, cản Thịnh Lang Hoàn muốn nói chuyện giúp mình.
"Ngươi thật sự không biết chơi ném thẻ vào bình rượu?" Liễu Trản Anh nâng cằm, nhíu mày hỏi.
"Quả thật chưa từng chơi." Vân Trân trả lời.
Hết câu, Vương