"Ha ha ha..." Vương Tân Vũ dẫn đầu bật cười.
Thịnh Lang Hoàn lộ vẻ khó khăn mà nhìn nàng.
Vân Trân dường như lại không bị những người khác ảnh hưởng, giơ tay ném mũi tên thứ hai.
Kết quả, mũi tên thứ hai bay xa hơn mũi tên thứ nhất, có điều vẫn còn thiếu một tấc, chỉ mới đụng mặt đất ngay trước bình rượu.
"Ngươi đang chơi ném thẻ vào bình rượu hả? Hay là ném hoa đấy! Có phải chưa ăn no không! Ha ha ha ha...!Cười chết..." Vương Tân Vũ ở cạnh xem, ôm bụng cười to.
Những người khác cũng cười nhạo.
Liễu Trản Anh nhìn cổ tay Vân Trân mềm như bông, mũi tên bay ra cũng không có sức lực, nhấp miệng.
Đúng lúc này, Vân Trân ném tiếp mũi tên thứ ba.
Mũi tên thứ ba này, không biết có phải do bị đám người Vương Tân Vũ cười nhạo hay không, cho nên dùng hết sức để ném, trực tiếp bay qua bình rượu, rơi xuống cách đó hai bước chân.
"Ha ha ha..."
"Quá mất mặt!"
"Thế mà một lần cũng không trúng!"
"Ngay cả bình rượu cũng không đụng tới!"
Người ở hiện trường đã hoàn toàn không khắc chế, sôi nổi cười nhạo.
Liễu Trản Anh cũng nhíu mày.
Trong lòng ít nhiều có vài phần thất vọng.
Nàng vốn cho rằng có vài phần tương tự người kia, sẽ có một nửa thông minh như nàng ấy.
Bây giờ xem ra, cũng chỉ là kẻ không có đầu óc vẫn cứ cậy mạnh mà thôi.
"Thịnh tiểu..."
"Ta ổn rồi!" Ngay lúc Liễu Trản Anh định mở miệng, Vân Trân vỗ tay, quay đầu, mỉm cười nhìn nàng, "Có thể bắt đầu rồi!"
"Cái gì?" Liễu Trản Anh sửng sốt, "Ngươi thật sự muốn thi đấu với ta?"
Thật ra nàng muốn nói tùy tiện tìm một người ở đây cũng ném thẻ vào bình rượu tốt hơn ngươi, có điều ngại lễ nghĩa, nàng vẫn không nói ra.
"Hả?" Vân Trân tỏ vẻ khó hiểu, "Vừa rồi không phải nói Liễu tiểu thư phải thắng mọi người ở đây mới có thể nhận được phần thưởng kia sao? Chẳng lẽ ta không cần thi?"
...!
"Người này đúng là không biết sợ gì, hay là có trò gì khơi dậy hứng thú cho ba vị hoàng tử đây?" Lúc này, Liễu Minh Cẩn đứng sau rèm che ở góc hành lang lên tiếng.
Biểu hiện