Lần này, mũi tên rơi vào bình ổn định hơn.
Hai mũi tên đã ném trúng!
Tiếng trào phúng ở hiện trường dần nhỏ lại.
Mọi người chậm rãi quay đầu nhìn Vương Tân Vũ.
Vừa rồi Vương Tân Vũ đánh cược trúng ba mũi tên liên tiếp!
"Có gì hơn người chứ? Không phải còn một mũi tên nữa sao?" Vương Tân Vũ trừng mắt.
Nàng ta vừa dứt lời, giữa sân lại truyền tới tiếng loảng xoảng, mũi tên thứ ba đã cắm vào bình rượu!
"A!"
"Tại sao lại như vậy?"
"Không phải chưa từng chơi sao? Ba mũi tên khi nãy, một mũi tên cũng không trúng!"
"Quá chấn động rồi! Chẳng lẽ nàng ấy cố ý che giấu thực lực, lừa tiểu thư Vương gia mắc mưu sao?"
"Vậy Vương Tân Vũ phải làm sao đây? Chẳng lẽ nàng ta thật sự phải quỳ xuống!"
Lập tức, gió trong viện muốn đổi chiều.
Sắc mặt Vương Tân Vũ đã trắng bệch như tờ giấy.
"Ngươi, ngươi...!Ngươi cố ý giở trò!" Vương Tân Vũ nhảy dựng lên, chỉ vào Vân Trân, mắng, "Ngươi rõ ràng biết ném thẻ vào bình rượu, lại làm bộ chưa từng chơi chính là để dụ ta mắc mưu, lừa ta đánh cược! Ngươi, ngươi..."
"Vương tiểu thư nói lời này là không muốn nhận trách nhiệm sao?" Vân Trân nhàn nhạt liếc nhìn Vương Tân Vũ, "Chư vị ở đây có thể làm chứng, ta từng nói gì lừa ngươi chứ? Từ đầu đến cuối, dù là trào phúng hay đánh cược, đều là hành vi của một mình Vương tiểu thư ngươi, ta từng chủ động nói gì sao? A, thiếu chút quên mất, ta hình như từng nhắc nhở Vương tiểu thư, nói chuyện phải suy nghĩ, trước khi nói phải nghĩ xem bản thân có gánh vác nổi hậu quả hay không.
Trừ việc này ra thì đều là Vương tiểu thư ngươi hùng hổ dọa người!"
"Thịnh cửu tiểu thư nói không sai."
"Hình như đúng là như vậy!"
"Đều là Vương Tân Vũ hùng hổ dọa người."
Vân Trân nói xong, những người khác lập tức phụ họa.
"Ngươi, ngươi..." Vương Tân Vũ tự biết đuối lý, nhưng lại không nén được tức giận trong lòng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"Vương tiểu thư, đừng kích động.
Chuyện giữa chúng ta, chờ ta và Liễu Trản Anh tiểu thư thi đấu xong rồi tính." Vân Trân cười cười, sau đó quay đầu, phát hiện Liễu Trản Anh đang cau mày nhìn mình, liền hỏi,