"Cược gì?" Liễu Minh Cẩn hỏi.
Lưu Vân Bạch cười nói: "Thì cược xem các nàng ai thắng.
Người thua phải mời người thắng một bữa ở Túy Vọng Cư."
Túy Vọng Cư là đại tửu lâu số một kinh thành.
Một bữa ăn ở đó bằng nửa năm sinh hoạt của bá tánh bình thường.
Cho dù là hoàng tử như bọn họ cũng rất ít tới Túy Vọng Cư.
Đương nhiên giá cao là một chuyện, quan trọng nhất chính là sợ bị kẻ có tâm nắm được sơ hở.
Lưu Vân Bạch nói xong, Triệu Kỳ dẫn đầu phụ họa.
"Được, cứ đặt cược thế đi!" Triệu Kỳ nói, "Ta đây cược Liễu tiểu thư thắng."
"Ta đương nhiên cũng cược Trản Anh." Liễu Minh Cẩn nói.
Lưu Vân Bạch cười cười: "Nếu hai người đều cược Liễu tiểu thư, ta đây sẽ cược Cửu tiểu thư thịnh gia." Nói tới đây, hắn nhìn Triệu Húc, "A Húc, đệ cảm thấy ai sẽ thắng?"
...!
Hoa viên bên cạnh, Vân Trân tiếp thục ném thẻ vào bình rượu.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Ba mũi tên liên tiếp đều trúng.
Tính cả ba mũi tên lúc trước, Vân Trân đã ném trúng sáu mũi tên.
Mãi đến mũi tên thứ chín được ném vào bình rượu, hiện trường đã lạnh ngắt như tờ.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Vân Trân, không dám tin đây là lần đầu nàng chơi trò này.
Nhưng ở đây nhiều người nhìn như vậy, thành tích ném trúng chín mũi tên không phải giả bộ.
"Lợi hại quá! Ném trúng chín mũi tên, đã đuổi kịp đường tỷ của muội rồi." Trong đám người, Liễu Hoán Hoán trợn mắt há hốc mồm nói, sau đó nhìn Thịnh Lang Hoàn bên cạnh, "Lang Hoàn tỷ tỷ, Cửu muội nhà tỷ thật sự lần đầu chơi ném thẻ vào bình rượu sao?"
Sắc mặt Thịnh Lang Hoàn cũng thay đổi.
"Trước đây muội muội không sống cùng chúng ta, cho nên ta cũng không rõ lắm." Thịnh Lang Hoàn đè nén kinh ngạc trong lòng, "Muội ấy nói là lần đầu, thì chính là lần đầu.
Có lẽ do bản thân muội ấy có thiên phú."
Thịnh Vân Trân tới kinh thành ba ngày.
Trong mấy ngày sống chung, nàng ấy đều không khoa trương, cá tính cũng trầm lắng, không thích phiền phức.
Lúc ấy, Thịnh Lang Hoàn còn không rõ vì sao phụ thân mình lại đột nhiên phái một Cửu muội như vậy tới?
Còn tưởng