Thời gian nửa nén hương sau, một đội nhân mã chạy như bay về kinh thành.
Triệu Húc cưỡi ngựa đi trước.
Vân Trân bị hắn ôm trong lòng.
Từ khi Vân Trân gọi một tiếng "Lục hoàng tử điện hạ", giữa bọn họ liền rơi vào trầm mặc.
Triệu Húc không nói lời nào kéo nàng lên, ôm vào lòng, giục ngựa chạy như điên.
Mà Vân Trân cũng vì sự xuất hiện đột ngột của Triệu Húc, tâm trạng ngổn ngang, không có cách nào bình tĩnh lại đi hỏi những việc khác.
Hiện tại vẫn còn sớm, cách hừng đông còn nửa canh giờ, người trên đường đương nhiên cũng ít.
Cả đoạn đường bọn họ đi, căn bản không gặp ai.
Mãi đến cổng thành bị thủ vệ ngăn lại, cấp dưới của Triệu Húc lấy ra lệnh bài, thủ vệ quỳ xuống hành lễ với Triệu Húc, liền mở cửa cho đi.
Lộc cộc.
Bọn họ vào thành.
Vân Trân nhìn đường phố xung quanh quen thuộc, lúc này mới dần bình tĩnh lại.
"Lục hoàng tử điện hạ, ngài đặt thần nữ ở đây là được, thần nữ có thể! " Vân Trân do dự dùng từ.
Cũng không biết Thịnh Lang Hoàn đã xuất phát chưa.
"Không kịp nữa rồi.
" Sau tai, tiếng của Triệu Húc truyền tới, "Phủ đệ của ta ở gần đây, ta đưa nàng qua đó rửa mặt chải đầu trước, sau đó trực tiếp dẫn nàng vào cung.
"
"Nhưng! "
"Không có nhưng.
"
Vân Trân còn muốn nói, trực tiếp bị Triệu Húc ngắt lời.
Bầu không khí giữa hai người cứng đờ một lát.
Hiện giờ thân phận của Vân Trân không phải Trân Nhi nam nhân phía sau yêu, nàng là Cửu tiểu thư của quận thủ phủ Lẫm Châu, với hắn mà nói là người hoàn toàn xa lạ.
Liên hệ duy nhất giữa họ có lẽ chỉ là gương mặt tương tự Trân Nhi bảy tám phần này.
Ngoài ra, bọn họ là người hoàn toàn xa lạ.
Nghĩ đến đây, Vân Trân cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt, cung kính nói: "Vậy làm phiền điện hạ.
"
Bởi vì Triệu Húc nói không sai.
Nơi ở của nàng và Thịnh Lang Hoàn ở hướng khác.
Nếu bây giờ trở về thay y phục, lại tiến cung, chắc chắn sẽ không kịp.
Huống chi hôm nay, Thịnh Lang Hoàn còn phải tiến cung trước các vị phu nhân và tiểu thư khác, dâng hạ lễ cho Hoàng Thái Hậu.
Triệu Húc nói tới phủ đệ