Đây là y phục của Liễu Trản Anh sao?
Chỗ Triệu Húc sao lại có y phục của Liễu Trản Anh?
Vân Trân sửng sốt.
Rất nhanh, nàng nhớ lại quan hệ của Lục hoàng tử Triệu Húc và Liễu Trản Anh của Trấn Bắc Hầu phủ nghe từ chỗ Thịnh Lang Hoàn.
Xem ra một năm nàng rời đi, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cho nên lúc trước đồng ý với Lưu Vân Bạch che giấu thân phận trở về là quyết định chính xác cỡ nào, bằng không bây giờ, ba người sẽ xấu hổ ra sao?
Nghĩ đến đây, Vân Trân bỗng cảm thấy không thoải mái.
"Thịnh tiểu thư, Thịnh tiểu thư?"
"Hả?"
"Nên xuất phát rồi." Nha hoàn nói.
Vân Trân gật đầu, nâng bước ra ngoài.
Nàng vừa mới ra đến sân, liền phát hiện Triệu Húc đứng ở đó.
Triệu Húc nghe tiếng bước chân, quay đầu, nhìn Vân Trân mặc một bộ hồng y như lửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, trong mắt Triệu Húc lóe lên một tia kinh diễm, nhưng rất nhanh, cảm xúc đó đã biến mất.
"Điện hạ." Vân Trân hành lễ, "Đa tạ điện hạ cứu giúp và hỗ trợ."
Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm, nói một câu "Không cần", sau đó lại nói, "Sắp đến giờ rồi", liền xoay người ra ngoài.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện quả thật không còn sớm nữa.
Cho dù trong lòng có muôn vàn nghi vấn, nàng vẫn không nói gì, lẳng lặng theo sau Triệu Húc.
...
Lần này, bọn họ ngồi xe ngựa.
Xe ngựa chạy thẳng tới cổng hoàng thành.
Trong lúc đó, người trên xe ngựa, không ai nhiều lời một câu.
Đến cổng hoàng thành, xe ngựa bị cản lại, kiểm tra bên ngoài cần nghiêm khắc hơn thị vệ thủ thành rất nhiều.
Có điều, có Triệu Húc ở đây, ngược lại không quá phiền phức.
Rất nhanh, xe ngựa bọn họ thông qua kiểm tra, vào cung.
Vào hoàng cung, đi không bao lâu, lại dừng lại.
Lần này, Triệu Húc xuống xe ngựa.
Vân Trân tuy rằng chưa vào cung, nhưng cũng từ Thịnh Lang Hoàn biết được một số quy củ.
Dù là ai, xe ngựa tới đây rồi đều không thể đi tiếp.
Tiếp theo, mọi người đều phải đi bộ.
Con đường kế tiếp, Triệu Húc cũng không định đi cùng nàng.
Hắn