Cho nên hiện tại, nàng bắt buộc phải mau chóng tìm được Thịnh Lang Hoàn!
Chỉ mong chưa xảy ra chuyện gì.
Bên cạnh Thịnh Lang Hoàn còn nha hoàn Ô Châu, Ô Châu sẽ trông chừng nàng ấy.
"Ô...!Ô Châu?" Vân Trân vốn đang chạy vội, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Ô Châu từ đối diện đi tới, "Sao ngươi lại ở đây? Tam tỷ đâu?"
"Cửu tiểu thư, không thấy tiểu thư đâu cả!" Ô Châu kéo tay nàng, vành mắt đỏ lên.
"Sao lại không thấy?" Vân Trân trở tay bắt lấy nàng, hỏi.
"Đều...!Đều tại nô tỳ không tốt..." Ô Châu nức nở.
Sau khi Thịnh Lang Hoàn uống nước trái cây có hạ thuốc liền cảm thấy thân thể không thoải mái, nên bảo Ô Châu cùng mình ra ngoài hóng gió.
Kết quả không ngờ ra ngoài gặp gió, Thịnh Lang Hoàn càng cảm thấy thông minh.
Thịnh Lang Hoàn dù thông minh, nhưng nàng chỉ là nữ nhi của quận thủ Lẫm Châu, là tiểu thư nhà quan, những thứ xuân dược đó, nàng khinh thường chạm vào, căn bản cũng không hề biết.
Cho nên, khi ấy cho dù Thịnh Lang Hoàn biết mình không ổn nhưng cũng không nghĩ tới phương diện đó, chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, miệng khô khốc, nên bảo Ô Châu trở về rót cho nàng ly nước.
Ô Châu nghe lệnh rời đi.
Chờ nàng tìm được cung nữ xin nước, quay về, lại phát hiện không thấy Thịnh Lang Hoàn đâu.
Nàng tìm khắp nơi, đều không thấy bóng dáng của Thịnh Lang Hoàn, lúc này mới nóng nảy chạy về tìm viện binh.
Vân Trân nghe Ô Châu kể, không khỏi căng thẳng.
Xem ra dược hiệu phát tác rồi.
Nàng ấy đi như vậy, cho dù là tự đi hay bị ai mang đi, tình hình đều không tốt.
Các nàng bắt buộc phải lập tức tìm được Thịnh Lang Hoàn, nếu không, hậu quả không dám tưởng tượng.
Vân Trân không ngờ bản thân thay Triệu Húc cản bầu rượu kia, cứu Triệu Húc, cuối cùng lại hại Thịnh Lang Hoàn.
"Cửu tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây? Có cần thông báo với thị vệ, nhờ hỗ trợ không?" Ô Châu cuống quít hỏi.
"Không được!" Vân Trân lập