Vân Trân ngẩng đầu đánh giá con thuyền cách đó không xa.
Rất nhanh, nàng gật đầu với Ngụy Thư Tĩnh bên cạnh.
Ngụy Thư Tĩnh thấy vậy, liền hướng con thuyền chạy qua đó.
Tới gần, mới phát hiện người đứng trên boong tàu là nha hoàn dung mạo tiếu lệ.
"Nè, bán bánh vân nghê, tiểu thư nhà ta hỏi các ngươi, bánh vân nghê của các ngươi thật sự là chính tông của phương Bắc sao?" Nha hoàn áo lục kia hỏi.
Vân Trân ngồi trên thuyền nhỏ hẹp, ôm rổ nhỏ giọng trả lời: "Đúng vậy, là chính tông nhất."
"Vậy ngươi cho ta một bao trước, ta đưa cho tiểu thư nhà ta nếm thử." Nha hoàn áo lục nói.
Hai mắt Vân Trân sáng ngời, lập tức lấy một bao nhờ Ngụy Thư Tĩnh đưa qua.
Nha hoàn áo lục cầm điểm tâm, xoay người muốn đi.
"Tỷ tỷ, tiền..." Vân Trân vội nói.
Nha hoàn áo lục dừng lại, trừng mắt: "Ngươi biết tiểu thư nhà ta là ai không? Là Yên Vũ cô nương nổi tiếng nhất quận Xích Thủy đấy! Nàng ấy mà thiếu tiền ngươi sao? Ngươi cứ an tâm ở đây chờ đi, ta mang vào cho tiểu thư dùng thử trước, nếu thật sự là bánh vân nghê, tiểu thư nhà ta nhất định sẽ có thưởng lớn." Dứt lời, nàng ta xoay người vào trong khoang thuyền.
Nha hoàn đi rồi, nét lo lắng trên mặt Vân Trân biến mất, nàng quay đầu, trao đổi ánh mắt với Ngụy Thư Tĩnh.
...!
Bọn họ ở trên thuyền nhỏ không bao lâu, nha hoàn áo lục kia quay lại.
Lần này, thái độ của nàng ta rõ ràng thân thiết không ít.
"Các ngươi quả thật không gạt ta! Tiểu thư nhà ta nói đây đúng la bánh vân nghê phương Bắc mới có.
Hiện tại các ngươi mang hết bánh vân nghê còn dư lại theo ta lên đây, tiểu thư nhà ta có chuyện muốn hỏi các ngươi." Nha hoàn áo lục nói.
"Việc này..." Vân Trân lộ vẻ do dự.
"Sao vậy? Còn không muốn?" Nha hoàn áo lục chống nạnh, "Bánh vân nghê còn dư của các ngươi, tiểu thư nhà ta muốn hết, nói không chừng tiểu thư cao hứng, còn sẽ thưởng lớn cho các ngươi."
Nghe đến đây, Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh không còn "do dự".
Thuyền lớn ném dây thừng xuống, bọn họ trèo lên.
...!
Ở dưới nhìn vẫn ổn, chờ lên thuyền, Vân Trân mới phát hiện con thuyền này lớn đến dọa người.
Nha hoàn