Giọng nói thanh thúy uyển chuyển kia khiến người vừa nghe lập tức có hảo cảm.
Cách rèm châu, Vân Trân đoán được thân phận của người nọ.
"Đúng vậy." Nàng làm bộ khiếp sợ, rụt cổ trả lời.
"Ngươi không cần sợ, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu." Sau bức rèm che, người nọ nói, "Ngươi, là người phương Bắc sao?"
"Vâng, quê muội ở Vọng Vân Châu." Vân Trân đáp.
"Vọng Vân Châu..." Người nọ nghe xong, tựa như nhớ tới gì đó, qua hồi lâu, mới nói, "Nếu quê của ngươi là Vọng Vân Châu, vậy ngươi sao lại tới quận Xích Thủy?"
Vân Trân cúi đầu nắm góc áo, nhỏ giọng: "Năm trước nạn hạn hán, trong nhà không còn đồ ăn, mẫu thân dẫn theo muội và ca ca chạy nạn tới quận Xích Thủy, nhưng trước đó không lâu, mẫu thân sinh bệnh mà không còn.
Muội và ca ca không có tiền mai táng mẫu thân, đành phải đi bán bánh vân nghê..." Nói tới đây, nàng nức nở.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng người trong phòng đều nghe thấy.
Có lẽ muốn thể hiện trước mặt Yên Vũ cô nương, có người đứng dậy, nói sẽ cho huynh muội họ tiền.
Vân Trân nghe thế, lại lắc đầu.
"Tại sao không cần?" Sau rèm che, Yên Vũ cô nương hỏi.
Không biết có phải câu chuyện của Vân Trân khiến nàng ấy nhớ lại quá khứ hay không, lần này mở miệng, giọng nói đã có chút khàn khàn.
Vân Trân ngửa đầu, lộ vẻ khó xử: "Mẫu thân nói, làm người phải có cốt khí, không thể tùy tiện nhận bố thí của người khác."
Người trong phòng vừa nghe, đều giật mình.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ cô nương còn trẻ này lại có cốt khí như vậy.
Yên Vũ cô nương nghe xong, hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, nàng vẫy tay với nha hoàn áo lục.
Nha hoàn áo lúc đi ra sau bức rèm, Yên Vũ cô nương thì thầm vài câu.
Rất nhanh, nha hoàn ra ngoài, đưa cho Vân Trân một túi bạc.
Vân Trân không nhận, ngây ngốc nhìn tấm rèm kia.
"Nếu ngươi không nhận bố thí của người khác, vậy số tiền này, coi như là ta mua hết bánh vân nghê của ngươi." Yên Vũ cô nương nói.
Dứt lời, người trong phòng liền sôi nổi tán dương Yên Vũ cô nương tính cách thiện lương, tâm địa Bô Tát.
"Có thể đổi thành món đồ khác không?" Vân Trân lấy hết dũng khí, nói.
"Cái