"Cho nên sự trùng hợp này, ngươi muốn giải thích thế nào?"
Sự trùng hợp này rốt cuộc có phải trùng hợp không?
Ban đầu, Vân Trân té ngã trước mặt hắn, hắn không hề suy nghĩ tới phương diện kia, chỉ cảm thấy nữ nhân này có lẽ muốn hắn chú ý nên mới cố tình làm như vậy.
Nhất thời, hắn không muốn tiếp tục ở lại, trực tiếp bỏ đi.
Trên đường trở về, hắn dần phát hiện cơ thể có chút khác thường, nhiệt độ cao hơn ngày thường một ít.
Nếu đổi thành người khác chỉ sợ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại người cảm thấy khác thường lại là Triệu Húc.
Trong quá trình trưởng thành, Triệu Húc từng trải qua hai lần như vậy.
Một lần ở Thanh Lương sơn trang ở Nam Hoang, trong trà của hắn bị nha hoàn bỏ thuốc.
Lần còn lại là ở Tô phủ Giang Nam...
Cho nên, khi vừa phát hiện cơ thể khác thường, hắn liền ý thức được bản thân có lẽ đã trúng chiêu.
Nhưng phản ánh lần này lại không giống những lần trước, chứng tỏ liều lượng hắn dùng không nhiều.
Như vậy, sẽ là ai? Kẻ đó động tay chân khi nào?
Rất nhanh, trong đầu hắn liền nghĩ tới cảnh tượng đó.
Cảnh tượng Thịnh Vân Trân té ngã trước mặt hắn.
Chẳng lẽ nàng sớm đã biết trong nước trái cây có vấn đề?
Làm sao nàng biết được?
Thuốc trong nước trái cây do nàng hạ? Tự biên tự diễn?
Ngay khi suy nghĩ hỗn độn, không tìm ra manh mối, phía trước đột nhiên có tiếng hét, sau đó, có cung nữ chạy về phía hắn, nói chủ tử nhà mình ngất xỉu.
Triệu Húc đi theo, mãi đến khi thấy Từ Tiệp Dư, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người bà ta.
Lúc này hắn mới ý thức được thuốc trong nước trái cây rốt cuộc có mục đích gì.
Từ Tiệp Dư đang gài bẫy hắn.
Chỉ vì lần đó ở Ngự Hoa Viên, bắt bắt gặp Từ Tiệp Dư bắt nạt Du Nhi.
Từ Tiệp Dơ sợ hắn cáo trạng với phụ hoàng, nên mới tiên hạ thủ vi cường.
Nếu hắn uống hết ly nước trái cây kia, chỉ sợ hiện tại đã là cảnh tượng khác.
...
Tiếp đó, cung nữ cầu xin hắn đưa Từ Tiệp Dư về tẩm cung.
Triệu Húc tương kế tựu kế, đưa