"Có khả năng không?" Triệu Húc hỏi.
"Có." Vân Trân đáp, "Nguyện ý tin tưởng một người, sẽ cảm thấy có khả năng.
Nếu không muốn tin, cho dù có thêm bao nhiêu chứng cứ, cũng sẽ cảm thấy không thể."
"Nếu đã vậy..." Triệu Húc nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nàng ngồi dưới đất, "Ta đây đem sự trùng hợp này nói cho Thịnh Tài Tử chắc cũng không sao, đúng không?
Cái gì?
Vân Trân hít sâu một hơi, ngạc nhiên nhìn hắn.
"Xem ra ngươi cũng cảm thấy không ai cũng tin sự trùng hợp đó.
Ví dụ như, Thịnh Tài Tử đêm đó cũng uống nước trái cây..."
Triệu Húc nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng từ khiếp sợ biến thành khó hiểu, rồi lại từ tái nhợt trở nên mê mang.
Trong lòng có một âm thành không ngừng nói với hắn, đừng tiếp tục nói nữa, nên kết thúc rồi.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được, không nhịn được mà tiếp tục, không nhịn được mà muốn từ gương mặt này nhìn thấy đủ loại phản ứng.
Hắn chắp tay sau lưng, đi sang bên cạnh hai bước, sau đó trở về, làm như tự hỏi: "Ngươi đoán xem Thịnh Tài Tử sẽ nghĩ thế nào? Thịnh Tài Tử sẽ nghĩ, có phải ngươi sớm đã biết trong nước trái cây kia có vấn đề hay không? Chắc là nhờ sự trùng hợp nào đó mà ngươi biết được? Nếu ngươi đã biết, vậy vì sao ngươi biết được? Vô tình thấy? Hay là kẻ đồng mưu? Nếu ngươi biết, thì vì sao không nói với nàng ấy? Xem ra, khả năng đồng mưu lớn hơn một chút...!Vậy ngươi vì sao lại hại nàng ấy..."
"Đừng nói nữa! Ngài đừng nói nữa!" Vân Trân cắn răng, dùng sức ngắt lời hắn, "Ngài đừng nói nữa."
Triệu Húc quả thật dừng lại, cất đi nụ cười lạnh trên mặt, mặt không cảm xúc nhìn nàng: "Ta cho ngươi thời gian ba ngày suy xét! Ba ngày sau, nếu ngươi còn muốn ở lại hoàng cung, vậy đừng trách ta không khách khí!"
Nói xong, Triệu Húc phất tay áo bỏ đi.
Vân Trân ngã ngồi dưới đất, lưng chậm rãi dựa vào vách tường phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Nàng nhìn không trung nơi xa.
Trời xanh, mây trắng.
Gió nhẹ thổi qua.
Vốn nên là