Vân Trân cầm châu thoa, đứng bên hồ.
Nàng ngẩng đầu nhìn con thuyền xa dần.
Nửa nén nhang trước, Yên Vũ cô nương bị nàng làm cho cảm động, gỡ châu thoa trên đầu xuống đưa cho nàng.
Nhiệm vụ chuyến này của bọn họ xem như hoàn thành.
Nhưng giờ phút này, tâm tình không hề nhẹ nhàng như tưởng tưởng, nàng lại cảm thấy áy náy khi lừa gạt người ta.
"Đừng nghĩ nhiều." Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh đi đến, đặt tay trên vai nàng, "Muội làm như vậy cũng là bất đắc dĩ."
Vân Trân lắc đầu.
Ngụy Thư Tĩnh không hiểu.
Thật ra nàng vẫn còn cách khác có thể lấy được châu thoa trên đầu Yên Vũ cô nương, nhưng trước mắt, đây là cách nhanh nhất cũng là cách ổn thỏa nhất.
Mà lòng nàng...!
"Sau này nếu có cơ hội, chúng ta sẽ trả nàng ấy ân tình này." Ngụy Thư Tĩnh như hiểu nội tâm rối rắm của nàng, an ủi.
Vân Trân tử dài, nói: "Trước mắt chỉ có thể như vậy.
Ngụy đại ca, chúng ta về khách điếm đi."
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, gật đầu.
Kết quả, bọn họ chưa đi được xa, liền bị người ta ngăn cản.
...!
Bên này, Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh rời đi một lúc, tụ hội trên thuyền cũng tan.
Triệu Húc ngồi thuyền nhỏ trở về.
Thời điểm cách thuyền hoa không xa, hắn như nhận thấy gì đó, quay đầu, nhìn qua bên kia.
"Thiếu gia, sao vậy?" Nguyên Bảo hỏi.
Triệu Húc không đáp, mà hỏi lại: "Vừa rồi ngươi có thấy chủ nhân trên thuyền không?"
"Chủ nhân gì?" Nguyên Bảo mờ mịt.
Triệu Húc nhíu mày.
Theo tin tức Nguyên Bảo tìm hiểu trước đó, hôm nay Yên Vũ cô nương tới đây du hồ cùng người thắng hội thơ, nhưng vừa rồi ở trên thuyền lại không nhìn thấy người có thân phận như vậy.
Thật kỳ lạ!
"Thiếu gia, có chỗ nào không đúng sao?" Nguyên Bảo hỏi.
"Không có gì." Triệu Húc lắc đầu.
Nguyên Bảo nghe vậy, rất nhanh cũng quên đi chuyện này, hưng phấn nói về thể hiện của Vân Trân trên thuyền: "Không ngờ Trân Nhi thông minh như thế! Khi nãy những gì muội ấy nói, Nguyên Bảo thiếu chút bật khóc..."
...!
Lúc này, trên thuyền.
Yên Vũ đuổi nha hoàn ra ngoài, một mình vào nhã gian bên trong.
Trong nhã gian, một thiếu gia cẩm y đang đứng bên cửa sổ, nhìn