Công tử ca vừa dứt lời, lập tức có hai kẻ ưỡn ngực tiến lên bắt lão hán say dưới đất.
Ai ngờ lúc này, lão hán say trở mình, từ trên mặt đất nhảy dựng lên khiến kẻ đi trước giật mình, sợ hãi mặt lui về sau hai bước.
"Rượu, rượu ngon! Đúng là rượu ngon!" Lão hán vừa nói vừa đi về phía người đứng đó gần nhất, nấc một cái.
"Ngươi chết đi!" Người nọ tức giận, nắm lấy vạt áo lão hán say, mắt thấy nắm tay sắp nện vào mặt ông ấy.
Ngay lúc này, người nọ đột nhiên lắc lư ngã xuống, "khò khè khò khè" ngủ mất.
"Ngươi..."
"Ực!" Lão hán say lại nấc cục, người bên cạnh cũng ngã xuống theo.
Thấy vậy, mọi người đều sợ ngây người.
Nhưng lão hán kia căn bản như không phát hiện xung quanh khác thường, mắt say lờ đờ mà cầm bầu rượu, lẩm bẩm: "Hả? Sao lại không còn..."
Nói rồi, ông ấy lảo đảo đi về phía bọn họ.
"Lão nhân chết tiệt, đừng qua đây! Không được qua đây!" Công tử ca sợ tới mức trốn sau thuộc hạ.
"Cái gì? Rượu? Các ngươi trộm rượu của ta?" Lão hán say ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ.
"Ai trộm rượu của ngươi! Ngươi không được qua đây, nếu không bổn thiếu gia sẽ không khách khí!" Công tử ca tức giận đến dậm chân.
"Ngươi có rượu không? Mau lấy rượu cho ta!" Dứt lời, lão hán say lảo đảo xông về phía công tử ca.
"Đông!" Ngã một tên.
"Thùng thùng!" Ngã hai tên.
"Thịch thịch thịch" Ngã ba tên.
...!
Phàm là người tới gần lão hán say, tất cả đều ngã xuống đất hôn mê.
Chớp mắt, trên quan đạo đầy người "Say" nằm dưới đất.
"Yêu nghiệt phương nào..." Còn chưa nói hết, công tử ca cũng ngã xuống.
"Cái gì...!Thế mà không có rượu..." Lão hán say kia ngồi xổm xuống, sờ soạng công tử ca từ đầu đến chân, "Rượu, nơi nào có rượu..."
Nói rồi, ông ấy liền dời mắt nhìn mấy người Vân Trân.
Trên mặt Vân Trân lộ rõ sự tò mò.
Triệu Húc lại theo phản năng phòng bị.
Ngụy Thư Tĩnh nhíu mày, dường như cố gắng suy nghĩ thân phận của lão nhân này.
Còn về Nguyên Bảo, vừa thấy lão nhân quay đầu liền sợ hãi bật khóc: "A a a a...!Lão đừng nhìn chúng ta! Chúng ta không có rượu!"