Thời điểm đoàn người Triệu Húc trở về Thanh Lương sơn trang, trời đã tối.
Nháy mắt cửa xe mở, Vân Trân cất đi ánh mắt không để ý, lại trở nên cẩn thận.
"Thiếu gia đã về!" Không biết ai gọi.
Không bao lâu, Bích Diên dẫn người ra đón.
Bích Diên hành lễ: "Thiếu gia, nương nương ở chủ viện chờ ngài."
"Ừ." Triệu Húc gật đầu.
Hắn đi được vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Vân Trân, phân phó, "Chiếu cố tiền bối trong xe cho tốt."
"Vâng, thiếu gia." Vân Trân đáp.
Triệu Húc dẫn người rời đi.
"Trân Nhi, các ngươi về sớm thật, mới có một ngày đã thu phục." Lúc này, Quả Nhi đi tới kéo tay nàng.
Vân Nhi cười cười, sau đó đi xem Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy Thư Tĩnh gật đầu, đi về phía xe ngựa.
"Trong xe còn ai sao?" Quả Nhi tò mò duỗi đầu qua nhìn.
"Ừ, một vị lão nhân giúp chúng ta trên đường." Vân Trân vỗ vỗ tay Quả Nhi, "Ta đi giúp Ngụy đại ca."
Dứt lời, nàng vội đi về phía xe ngựa.
Nàng còn chưa đến gần, bản thân lão nhân đã từ trên xe xuống.
"Ợ..." Lão nhân vỗ đầu, ngước mắt, chỉ vào bảng hiệu treo trên cửa sơn trang: "Tình...!Kinh sơn trang..."
...!
Chủ viện.
Trăng tròn trên đỉnh đầu, thanh thanh lãnh lãnh.
Triệu Húc đang bẩm báo chuyện xảy ra ở quận Xích Thủy với Tô trắc phi.
Hắn nói xong, Tô trắc phi không lập tức đánh giá, mà hỏi hắn một vấn đề: "Con cảm thấy đao có tác dụng gì?"
Triệu Húc cứng đờ, cúi đầu đáp: "Tiến công."
"Không sai, tiến công." Tô trắc phi vuốt vòng ngọc trên cổ tay, như suy tư, "Một thanh đao tốt có thể giúp chủ nhân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, có thể giúp chủ nhân dọn sạch tất cả chướng ngại.
Nhưng cho dù thanh đao kia lợi hại đến đâu, sắc bén cỡ nào, nó chẳng qua chỉ là một thanh đao mà thôi, giống như Trân Nhi."
Tô trắc phi vừa dứt lời, sắc mặt Triệu Húc liền trắng bệch.
Mà Tô trắc phi giống như hoàn