Vân Trân đứng bên cạnh nhìn lão hán say.
Trước đó vội vàng lên đường, không có thời gian tự hỏi, hiện tại yên tĩnh rồi, nàng thật sự cảm thấy lão nhân này kỳ lạ.
Một màn "thùng thùng ngã xuống đất" kia đến nay vẫn ở trong đầu nàng, vứt đi không biết.
Cũng không biết sao ông ấy làm được như vậy?
Vân Trân vô cùng hiếu kỳ.
Đúng lúc này, Tô trắc phi cùng Triệu Húc tới.
Vân Trân cùng những người khác lập tức hành lễ với họ.
Tô trắc phi phất tay, mắt nhìn lão nhân kia.
"Ừng ực..." Lão nhân giống như không phát hiện, tiếp tục uống rượu.
"Tiền bối, đã lâu không gặp." Tô trắc phi không hề lộ vẻ bất mãn, ngược lại còn khách khí nói.
Vân Trân kinh hãi.
Lão hán say kia uể oải ngẩng đầu, liếc nhìn Tô trắc phi: "Đừng khách khí với lão nhân như vậy.
Lão nhân ở đây, không phải do người đặc biệt viết thư sai sử sao?"
Thái độ của ông ấy một chút cũng không khách khí, giống như đứng trước mặt ông ấy không phải Tô trắc phi nương nương của Ninh Vương, mà chỉ là một phụ nhân bình thường.
Có điều càng kỳ quái hơn là Tô trắc phi không chỉ không nổi giận, ngược lại còn cười: "Tiền bối vẫn dí dỏm như vậy." Dứt lời, Tô trắc phi quay đầu nhìn Triệu Húc, "Húc Nhi, không còn sớm nữa, con mau về phòng thu dọn đi, chuẩn bị sáng sớm ngày mai khởi hành đi núi Xích Phong.
Tô trắc phi vừa dứt lời, Vân Trân rõ ràng trông thấy Triệu Húc chấn động.
Có điều rất nhanh, hắn liền khôi phục như thường, hành lễ: "Vâng, nhi tử hiểu rồi." Nói xong, hắn xoay người rời đi.
...!
Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh cũng ra ngoài cùng Triệu Húc.
Lúc ra ngoài, Vân Trân theo bản năng quay đầu, phát hiện lão nhân kia đang ôm bầu rượu, đánh giá nàng.
Vân Trân sửng sốt.
Chờ nàng nhìn lại, đôi mắt bị nếp nhăn che kín kia đã không có tiêu cự, bên trong toàn một mảnh men say.
...!
Ngụy Thư Tĩnh đi theo bọn họ chưa được mấy bước đã bị Ngụy Duyên Võ kêu đi.
San đó, Vân Trân cùng Triệu Húc về Đào Uyển.
Xung quanh an an tĩnh tĩnh, chỉ có trăng tròn lạnh lẽo treo