"Con đó, đừng quá căng thẳng.
Mấy ngày nữa là Tết Trung Thu, nghe nói thị trấn dưới chân núi có tổ chức hội ngắm đèn, vô cùng náo nhiệt.
Nếu đến lúc đó tiểu tử kia tỉnh, hai đứa có thể xuống núi đi dạo..."
Độc Thủ Y Tiên nói xong, phất phất bầu rượu trong tay với nàng, xoay người rời đi.
Để lại một mình Vân Trân tùy ý để gió thổi loạn tóc.
"Trung Thu sao!"
Nửa ngày sau, nàng ngẩng đầu, nỉ non.
Biểu cảm đó, như đang khóc, lại như đang cười.
...!
Trước khi về căn cứ cũ của U Minh giáo, toàn thân Vân Trân đều căng thẳng.
Nhưng về tới nơi này, sau khi nghiên cứu làm ra thuốc giải, cho Lệ Vô Ngân uống, ngày tháng dường như còn trở nên dài hơn.
Ngày ấy sau khi sư phụ nói với nàng những lời này, liền rời khỏi đây.
Sư phụ không nói mình sẽ đi đâu.
Nhưng Vân Trân biết, với tính cách của ông ấy, nơi nào có rượu ngon, ông ấy sẽ xuất hiện ở đó.
Đúng như ông ấy nói, điều quan trọng nhất đối với con người chính là sống vui vẻ, đừng ủy khuất chính mình.
Nhưng trên đời này làm gì có tiêu sái thật sự?
Những người trông có vẻ tiêu sái đó thường sẽ phải từ bỏ một số thứ quan trọng, mới có thể sống tiêu sái.
Nhưng con người sống trên đời, chỉ cần còn sống, sẽ có ràng buộc, sẽ có hỉ nộ ái ố.
Vân Trân chẳng qua chỉ là người phạm, nàng cũng có thất tình lục dục (*).
(*) Thất tình lục dục (七情六欲): thất tình gồm hỉ nộ ái ố ai lạc dục (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn), lục dục gồm sắc dục, thinh dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục (thích nhìn sắc đẹp, thích nghe âm thanh êm tai, thích ngửi mùi thơm dễ chịu, thích ăn ngon, thích xác thịt sung sướng, thích ý nghĩ được thỏa mãn.
Đúng lúc này, phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Vân Trân từ trong hoảng hốt hoàn hồn lại, xoay người nhìn người tới: "Sao ngươi còn ở đây?"
"Hả! Ngươi nói gì vậy? Cái gì gọi là ta còn ở đây? Chẳng lẽ ta không thể ở đây sao?" Bát sư huynh nghe xong, lập tức nổi giận, xắn tay áo lý luận với nàng, "Bổn đại hiệp phí bao nhiêu công sức mới đưa ngươi đến được đây.
Ngươi chẳng những không biết ân báo đáp, ngược lại còn chán ghét bổn