A Lãn tìm được rượu ngon sư phụ giấu sau núi chưa kịp mang đi.
Vân Trân đào lên, dựa vào cổ thụ sau núi, vừa uống rượu vừa ngắm trăng tròn.
Nàng quên mất mình đã đọc câu này ở đâu, đại khái là trăng trên trời này chỉ có một.
Khi ngươi ngẩng đầu ngắm trăng, nói không chừng người ngươi đang nhớ cũng đang ngắm trăng như vậy.
Tuy rằng hai người phân cách hai nơi, nhưng cùng dưới ánh trăng, trái tim gắn bó khăng khít.
Trái tim sao?
Nàng rót rượu vào miệng.
Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của hắn.
Đêm hoa chúc, đương nhiên vui sướng.
Cưới Liễu Trản Anh, được Liễu gia hỗ trợ.
Từ đây, con đường đoạt thiên hạ có ai sánh bằng?
Mà những việc đó, đã không còn liên quan tới nàng.
Cái người đứng cạnh hắn không phải nàng, cũng không thể lại là nàng.
Trong lòng trống rỗng, giống như đêm nay, ngoại trừ tiếng gió phần phật, cái gì cũng không có.
Thỉnh thoảng, trong đầu sẽ xuất hiện một vấn đề.
Trời cao cho nàng sống cuộc đời thứ hai, để nàng bước vào thế giới này, rốt cuộc là vì điều gì?
Chính là để quen biết người kia, yêu người kia, sau đó chia xa, vĩnh viễn không gặp lại nữa sao?
"Ha ha ha...!Ha ha ha ha..."
Rầm!
Vân Trân cười lớn, ném bình rượu trong tay ra ngoài.
Bình rượu đập vào tảng đá, vỡ thành từng mảnh, hương rượu lan tỏa khắp nơi.
Nàng vẫn đang cười.
Cười, trước mắt bỗng nhiên mơ hồ, giống như có thứ gì đó che khuất.
Nàng đưa tay, lau sạch ướt át trên khóe mắt.
Sột soạt.
Lúc này, phía sau truyền tới tiếng nhánh cây bị dẫm đạp.
...!
Tối nay là trung thu.
Đồng thời cũng là ngày hai vị hoàng tử trong cung nghênh thú chính phi.
Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ cưới thiên kim của Lại Bộ Thượng Thư - Vương Tân Vũ, còn Lục hoàng tử Triệu Húc cưới thiên kim của Liễu gia Trấn Bắc Hầu - Liễu Trản Anh.
Trong ngày cả nhà đoàn viên, hai vị hoàng tử cùng thành thân, có thể nói là song hỉ lâm môn.
Càn Nguyên Cung vô cùng náo nhiệt.
Trong