Khoảng cách từ bờ sông tới đây không tính là gần, A Châu giặt y phục, vì sao lại chạy tới nơi này? Hơn nữa sau đó trời đổ mưa, cho dù tránh mưa, cũng không nên chạy tới đây mới đúng?
Vân Trân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cây hòe trước mặt.
Vì sao A Châu lại tới đây?
Tới đây để gặp ai sao?
Hay là có ai đó nói với nàng, tới đây sẽ giúp nàng đạt thành tâm nguyện?
!
Trong lòng Vân Trân đại khái đã có phương hướng.
Có điều cụ thể vẫn cần hỏi lại cha mẹ A Châu và tỷ muội ngày thường nàng ấy tiếp xúc, hơn nữa trong này khẳng định còn gì đó nàng tạm thời chưa nghĩ tới.
Mang theo nghi hoặc, Vân Trân và Bát sư huynh lần nữa về nhà Thiết Trụ.
Sau cơm chiều, mẫu thân Thiết Trụ chuẩn bị phòng ngủ cho họ.
Vân Trân ngủ trong phòng A Châu, Bát sư huynh ngủ cùng Thiết Trụ.
Nửa đêm canh ba.
Vân Trân vẫn chưa ngủ.
Đột nhiên, nàng phát hiện có thứ gì đó lóe qua ngoài cửa sổ.
Nàng cầm lấy chủy thủ giấu dưới gối, ra ngoài đuổi theo.
Nàng vừa mở cửa, liền phát hiện thân ảnh Bát sư huynh biến mất sau tường viện.
Vân Trân nhấp môi, cầm chủy thủ đuổi theo.
Có điều đuổi theo không lâu, nàng đã bị mất dấu.
Chờ nàng hoàn hồn mới phát hiện xung quanh đều là những con đường lạ lẫm, nàng lạc đường rồi.
!
Vừa rồi, ngoài cửa sổ khẳng định có người.
Bằng không, Bát sư huynh cũng không đuổi theo.
Nhưng, sẽ là ai chứ?
Kẻ nào đêm hôm khuya khoắt lẻn vào nhà Thiết Trụ?
Nhìn thân thủ, nếu là trộm, cũng quá "đại tài tiểu dụng".
Nhưng nếu không phải trộm thì là gì?
Trong nhà Thiết Trụ có gì đáng để người nọ đêm hôm tới thăm dò sao?
Một gia đình bình thường, ngoại trừ thời gian trước nữ nhi mất tích thì là hôm nay, nhi tử đi làm xa nhà trở về, đồng thời còn dẫn về hai người.
Cho nên, người ngoài cửa sổ vì nàng và Bát sư huynh mà tới.
Có người biết nàng và Bát sư huynh đang điều tra chuyện A Châu mất tích?
Nếu vậy, điều này chứng minh A Châu mất tích tuyệt đối không phải tai nạn, mà có kẻ làm ra chuyện này.
Rốt cuộc là ai?
Vân Trân