Vân Trân và Bát sư huynh quay về nhà Thiết Trụ.
Vân Trân phát hiện người nhà Thiết Trụ vẫn chưa tỉnh, ngay cả Thiết Trụ ngủ cùng phòng Bát sư huynh cũng ngủ rất sâu.
"Bọn họ trúng thuốc mê." Bát sư huynh nói.
Vân Trân gật đầu.
Thời điểm vừa vào sân, nàng đã phát hiện trong không khí có một mùi hương nhàn nhạt như mùi hoa quế.
Nhưng nàng rất chắc chắn trong nhà Thiết Trụ không hề trồng quế, cách vách cũng không có.
Hơn nữa mùi hoa quế này có hơi kỳ lạ, hình như bên trong đã bị bỏ thêm gì đó.
Chờ Bát sư huynh mở cửa phòng, nàng phát hiện mùi hương càng đậm, lúc này mới xác định đó là thuốc mê gì.
Tiếp theo, Vân Trân đi kiểm tra tình hình Thiết Trụ và cha mẹ hắn, phát hiện bọn họ chỉ trúng thuốc mê, không có vấn đề gì khác, nên không đánh thức họ.
"Chúng ta đi rồi, lại có người tới đây." Bát sư huynh nhìn Vân Trân, nhíu mày nói.
Vân Trân nghiêm túc gật đầu.
Quả thật đã có người tới.
Chỉ là, rốt cuộc có phải cùng đám người với kẻ trước đó hay không, hiện tại vẫn chưa thể phán đoán.
"Thiếu gì không?" Bát sư huynh thấy nàng kiểm tra tay nải dưới giường, liền hỏi.
May mà lúc đuổi theo, Vân Trân cẩn thận đặt tay nải dưới giường.
Người tới lúc sau vì thời gian cấp bách, lại lo bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể trở về, bởi vậy chỉ vội lục soát trong nhà, dưới giường quá tối, hắn còn không kịp.
Nếu bọn họ về trễ một chút, nói không chừng hành lý dưới giường sẽ bị phát hiện.
"Không có.
Vẫn chưa phát hiện." Vân Trân lắc đầu.
Có lẽ người tới sau muốn dò la thân phận của họ.
Vậy người tới trước?
Đầu tiên là bóng đen ngoài cửa sổ, sau đó nàng và Bát sư huynh bị dẫn dụ ra ngoài.
Tiếp đến, nàng mất dấu Bát sư huynh và bóng đen kia, rồi bị bóng đen khác dẫn tới dưới gốc cây hòe ngoài trấn.
Kẻ đó dẫn nàng tới chỗ cây hòe để làm gì?
Để nói cho nàng điều gì sao?
Không, không nên thế.
Bởi vì thời điểm nàng đứng dưới gốc cây hòe, có thể cảm nhận rõ kẻ đứng trong bóng tối không hề có ý tốt.
Nếu không phải Bát sư huynh kịp