Khỉ?
Vân Trân sờ cằm.
Khẳng định không phải khỉ!
Nhưng Bát sư huynh lại nói rất lùn, thân thủ lại linh hoạt, bằng không dù dựa vào địa thế rừng núi cũng không thể thoát được sự đuổi bắt của Bát sư huynh.
Cho nên, rất có khả năng là tiểu hài nhi khinh công lợi hại, hoặc là kẻ lùn.
"Ngươi nghĩ gì về đám người này?" Bát sư huynh hỏi nàng, "Liệu có liên quan tới việc A Châu mất tích không? Hoặc là, nhằm về chúng ta! Biết chúng ta đến đây vì điều gì, cho nên muốn tìm hiểu thật hư?"
Bát sư huynh nói xong, Vân Trân nhíu mày rơi vào trầm tư.
Dù sự xuất hiện đêm nay là có kẻ cố ý giải thần giả quỷ hay thật sự là yêu ma quỷ quá, dù bọn họ là một đội hay mấy đội, hoặc là bọn họ rốt cuộc vì nàng và Bát sư huynh điều tra vụ việc A Châu mất tích hay đã biết họ do U Minh giáo phái tới tìm người cầm đèn...!Mặc kệ là tình huống nào, đêm nay bọn họ hẳn không tra được chi tiết về nàng và Bát sư huynh, càng không biết nàng biết dùng độc.
Bọn họ còn chưa tra rõ, khẳng định sẽ có hành động tiếp theo.
Cho nên, dù hiện tại bọn họ ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, nhưng trước mắt quyền chủ động vẫn ở chỗ bọn họ.
Chỉ cần quyền chủ động ở đây, nàng không tin, đối phương sẽ không ngoan ngoãn cắn câu.
"Huynh muốn ăn gì?"
Đột nhiên, Vân Trân ngẩng đầu hỏi Bát sư huynh.
"Hả?" Bát sư huynh há miệng, kinh ngạc nhìn nàng, "Ăn? Lúc này ngươi còn muốn ăn? Không phải nên..."
"Không phải huynh thèm ăn sao?" Vân Trân nhướng mày, "Ngày mai chúng ta lên trấn đi dạo, xem có gì ăn ngon không."
"Hả...!Chắc ngươi không phải thật sự muốn ăn đấy chứ?" Bát sư huynh làm vẻ ghét bỏ, "Được thôi, đây là ngươi nói, không được đổi ý đâu đấy!"
"Đương nhiên." Vân Trân mỉm cười.
Bát sư huynh ôm hai tay, không nhịn được mà rùng mình, luôn cảm thấy