Nếu không cất giấu bí mật, vậy kẻ trốn trong bóng tối vì sao phải hao hết tâm tư?
Đầu tiên là thiêu hủy thi thể của Miêu Miêu để bọn họ nghĩ rằng thi thể của Miêu Miêu đã vô dụng.
Chờ bọn họ từ bỏ thi thể, lại nhân dịp ban đêm, mọi người đều ngủ say, kẻ đó lại tới đào thi thể của Miêu Miêu.
Nhưng dù vậy, cả quá trình vẫn có chỗ không thể lý giải.
Ví dụ như, nếu trong thi thể Miêu Miêu thật sự có cất giấu bí mật gì, vậy bọn họ nên xử lý thi thể, cứ không phải ném nàng vào sông cho người dân trong trấn phát hiện.
Làm thế giống như cố tình khiến họ chú ý.
Có điều chân tướng sự việc thế nào, vẫn chờ Bát sư huynh trở về rồi nói.
...
Vân Trân ngồi xổm xuống nhìn nam nhân ngất xỉu.
Nàng lấy đèn lồng quơ quơ trước mặt người nọ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Ngay lúc nàng tự hỏi, người trước mặt đột nhiên mở mắt, giơ tay về phía cổ nàng.
"Cẩn thận!"
Thời điểm Vân Trân sắp bị đụng tới, Triệu Húc bỗng duỗi tay bắt lấy bả vai nàng, kéo nàng sang bên cạnh, tránh bị người nọ tập kích.
Người nọ lảo đảo đứng dậy, giãy giụa một hồi, lại ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Vân Trân kinh ngạc, định cử động, lại phát hiện bả vai còn bị Triệu Húc giữ chặt.
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn.
"Xin lỗi."
Triệu Húc buông nàng ra, lùi một bước.
"Nên là ta nói cảm tạ mới đúng." Vân Trân gật đầu, "Đa tạ Tô công tử vừa rồi hỗ trợ."
"Không có gì." Triệu Húc lắc đầu, "Người này có chuyện gì thế?"
Hắn chỉ vào người ngất xỉu dưới đất, hỏi.
Vân Trân lắc đầu.
Nàng cũng không rõ lắm.
Theo lý thuyết, Bát sư huynh dám rời đi, để lại người này cho nàng, hắn nhất định đã chế phục đã chế phục người này, trong thời gian ngắn gã không thể tỉnh lại, tấn công Vân Trân.
Nhưng vừa rồi...
Thật sự kỳ lạ.
Sắc mặt người nọ tái nhợt cũng không bình thường.
...
Không bao lâu, Bát sư huynh và ám vệ của Triệu Húc trở về.
"Sao rồi?" Vân Trân hỏi.
"Đã chạy thoát." Bát sư