Bát sư huynh nghe xong, khịt mũi.
Có điều, cánh tay ngăn cản Triệu Húc cuối cùng cũng buông xuống.
...
Bởi vì người nhà Thiết Trụ đều đã ngủ, Vân Trân và Bát sư huynh liền tới khách điếm Triệu Húc thuê trong trấn.
Vân Trân theo Triệu Húc vào bằng cửa hông, sau đó, Bát sư huynh lại khiêng nam tử mặt trắng từ cửa sổ nhảy vào.
Bịch.
Bát sư huynh ném gã xuống đất.
Triệu Húc phất tay, Nguyên Bảo và ám vệ lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Vân Trân, Bát sư huynh, Triệu Húc cùng nam nhân hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất.
Tới nơi có ánh sáng, Vân Trân liền cằm giá nến nhìn kỹ mặt tên nam nhân kia, cảm thấy sắc mặt gã trắng bệch không hề bình thường, giống như trúng độc, nhưng nhất thời, nàng lại không thể xác định rốt cuộc là trúng độc gì.
"Tô công tử, ngươi không phải muốn thẳng thắn sao? Một khi như vậy, bắt đầu từ ngươi đi." Bát sư huynh không hề khách khí, tự mình ngồi xuống ghế dựa, ngửa đầu, nói với Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn hắn, sau đó duỗi tay với Vân Trân: "Tôn cô nương, mời ngồi."
"Đa tạ." Vân Trân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Bát sư huynh.
Trong phòng, cũng chỉ dư lại Vân Trân, Bát sư huynh, Triệu Húc, cùng với trên mặt đất hôn mê bất tỉnh mặt trắng nam bốn người.
Triệu Húc thấy bọn họ đều ngồi xuống, lúc này mới kể nguyên nhân hắn tới Hồi Hồn trấn: "Thật ra ta tới Hồi Hồn trấn là để tìm một người.
Người nọ là môn khách của ta, hai tháng trước..."
Người có thân phận như Triệu Húc, Lưu Vân Bạch và Triệu Kỳ, bên cạnh đều có môn khách làm việc cho họ hoặc môn sĩ bày mưu tính kế.
Trong số đám môn khách, có một người tên Ngư Bạch Khâu, từng hỗ trợ Triệu Húc vài lần, khá được hắn coi trọng.
Nhưng có một ngày, Ngư Bạch Khâu đột nhiên mất tích.
Ngư Bạch Khâu mất tích, Triệu Húc cho rằng gã chỉ mới rời đi, không quá để ý, dù sao môn khách của hắn rất nhiều, ngoại trừ vài tâm phúc, đa phần đều tự do.
Nhưng hai tháng trước, hắn đột nhiên nhận được thư của Ngư Khâu Bạch, nói gã tới một nơi tên Hồi Hồn trấn, phát hiện trấn