Lão tổ Quỷ Mộ nói xong, người lùn xung quanh lập tức xông lên bắt lấy Triệu Húc, kéo hắn về phía Chúc Âm.
Vân Trân trốn sau vách đá vừa thấy cảnh này liền muốn nhảy xuống.
Ngay khi nàng định đứng lên, Giang Thiên đè nàng lại.
Giang Thiên lắc đầu.
"Không được! Ta bắt buộc phải cứu chàng!" Vân Trân siết chặt hai tay, hạ giọng.
Lão tổ Quỷ Mộ muốn dùng Triệu Húc đút cho Chúc Âm.
Dù thế nào nàng cũng phải ngăn cản.
"Không được cử động." Giang Thiên ấn nàng xuống.
Không...!
Nàng không bình tĩnh được.
Nàng bắt buộc phải nghĩ cách giải vây cho Triệu Húc.
Phải làm sao đây?
Lúc này, nàng để ý tới lư hương Phù Hương nương tử đặt dưới đất.
Nàng bắt lấy cánh tay Giang Thiên, hỏi: "Ngươi có thể đánh trúng lư hương kia không?"
Giang Thiên lắc đầu.
Nếu là trước đây, hắn có thể đánh trúng.
Nhưng hiện tại, hắn bị thuốc của đám người lão tổ Quỷ Mộ khống chế, cơ thể không thể linh hoạt, cho nên độ chính xác cũng giảm xuống.
Cũng không được sao?
"Ta thu hút sự chú ý của những kẻ đó, ngươi nhân cơ hội phá hủy lư hương." Vân Trân nói.
Nói xong, nàng đưa cho Giang Thiên một bình thuốc.
Bát sư huynh và ám vệ của Triệu Húc sở dĩ bị khống chế chính là vì hương kia của Phù Hương nương tử.
Nếu dập tắt nó, bọn họ lại uống thuốc giải của nàng, nhất định có thể từ chỗ Chúc Âm cứu được Triệu Húc.
"Nhưng..."
Quá nguy hiểm.
Giang Thiên muốn nói.
Nhưng giờ phút này, trong ánh mắt của Vân Trân chỉ có kiên định.
Gã biết, gã không thể thay đổi quyết định của nàng, cuối cùng, chỉ đành gật đầu.
"Đa tạ." Vân Trân nói.
Dứt lời, nàng từ sau vách đá đi ra, la lớn với người bên dưới: "Nè! Lão tổ Quỷ Mộ, mau thả bằng hữu của ta ra, còn có thiếu nữ của Hồi Hồn trấn! Ta đã báo với đồng bọn của ta ở bên ngoài, chỗ của các ngươi bị bao vây rồi!"
Là nàng!
Triệu Húc ngẩng đầu nhìn Vân Trân.
Chỉ thấy nàng không mang theo binh khí gì cả, cứ thế đứng bên trên, nói chuyện với đám ác quỷ bên dưới.
"Bắt lấy ả! Mau