Vân Trân dẫn binh lính theo đường cũ về gian thạch thất kia.
Có điều, nàng không lập tức đi vào.
Mà những binh lính đó sau khi nhìn thấy tình hình trong thạch thất, không còn ai chú ý tới nàng.
Bọn họ xông vào trong.
Bên dưới vốn đã loạn lên, hiện giờ càng thêm hỗn loạn.
Điều làm nàng yên tâm chính là thế cục đã đi theo hướng có lợi cho họ.
Triệu Húc chỉ bị Chúc Âm cắn vào tay.
Sau khi nhìn thấy bị thương, binh lính liền nhanh chóng đưa hắn rời khỏi nền đất bên dưới.
Bát sư huynh và ám vệ của Triệu Húc đã bình phục, lần nữa gia nhập trận chiến.
...!
Đại cục đã định.
Phù Hương nương tử không có hương, cũng chỉ là người thường biết chúc công phu.
Lão tổ Quỷ Mô thì vô cùng lợi hại, nhưng bị Bát sư huynh cùng ám vệ tấn công, cuối cùng vẫn phải chịu thua.
Đám người lùn, người giết kẻ trốn, tán loạn khắp nơi.
Có điều nguy hiểm nhất vẫn là con rắn Chúc Âm khổng lồ kia.
Bọn họ phí không phí không ít sức lực mới nhốt được Chúc Âm vào thạch thất.
Còn lại, những thiếu nữ kia được binh lính dẫn đi.
Vân Trân cuối cùng cũng có thể thở phào.
Nàng xoay người, rời đi.
...!
Nàng ra ngoài từ một lối đi khác.
Thời điểm chui ra khỏi lồng đất, trời bên ngoài đã sắp sáng.
Không ngờ bọn họ tốn thời gian ở đây dài như vậy.
Xung quanh là nơi hoang dã xa lạ, không một bóng người.
Nàng phủi sạch bụi, đi theo con đường mòn xuống núi.
Đi chưa được vài bước, nàng liền dừng lại.
Chỉ thấy ở dưới gốc cây phía trước có vài người đang đứng.
Bát sư huynh bộ dáng chật vật, người cầm đèn Giang Thiên sắc mặt trắng bệch, Hữu hộ pháp đột nhiên xuất hiện, cùng với Lệ Vô Ngân mặc đồ đen đứng ở giữa.
Gió lướt qua lá cây, phát ra tiếng vang rào rạt.
...!
Tỉnh lại, Triệu Húc phát hiện mình đã về khách điếm ở Hồi Hồn trấn.
Cánh tay hắn đã được băng bó, cả người nhũn ra.
"Điện...!Thiếu gia, ngài tỉnh rồi! Hù chết Nguyên Bảo!" Đúng lúc này, cửa phòng mở, Nguyên Bảo đi vào.
Thấy