Vân Trân nằm trên một chiếc giường.
Nàng nghiêng đầu, liền có thể nhìn thấy Triệu Húc nằm bên kia.
Thật tốt quá.
Chàng được cứu rồi.
Như vậy thì tốt quá.
"Con thật sự nghĩ kỹ rồi?" Độc Thủ Y Tiên đứng bên cạnh, sắc mặt phức tạp.
"Nghĩ kỹ rồi.
Sư phụ, bắt đầu đi." Vân Trân đáp.
Độc Thủ Y Tiên thở dài.
Ông phát hiện, từ khi tiến cung, số lần ông thở dài còn nhiều hơn mấy thập niên qua.
"Vậy ta bắt đầu đây."
"Bắt đầu đi."
Vân Trân nói xong, chậm rãi quay đầu, nhắm mắt lại.
Ba năm cũng được.
Năm năm cũng thế.
Chỉ cần có thể cứu chàng.
Dù sao cuộc đời này của nàng cũng do ông trời ban tặng.
...!
Thời điểm Vân Trân mở mắt đã là ba ngày sau.
Nàng nằm trong phòng.
Căn phòng không hề xa lạ.
Bởi vì đây là phòng khi nàng còn là cung nữ Thịnh Vân Trân, ở Càn Nguyên Cung.
"Ngươi tỉnh rồi."
Đúng lúc này, có người mở cửa đi vào, thấy nàng tỉnh lại, kinh hỉ nói.
"Ừ." Vân Trân ngồi dậy.
Quả Nhi vội chạy tới đỡ nàng.
"Điện hạ sao rồi?" Vân Trân bắt lấy tay nàng ấy, hỏi.
"Tôn đại phu nói độc trong người điện hạ đã giải.
Qua mấy ngày nữa, tỉnh lại là ổn."
"Thật sao?" Vân Trân kinh hỉ mở to hai mắt, "Vậy thì tốt quá! Ta muốn đi thăm chàng."
Nói xong, nàng liền muốn xuống giường.
"Trân Nhi, ngươi đừng như vậy." Quả Nhi duỗi tay giữ chặt nàng.
Vân Trân dừng lại, khó hiểu nhìn nàng ấy.
"Độc trong người điện hạ đã được giải.
Nhưng hiện tại, ngươi không thể rời khỏi nơi này." Quả Nhi nhíu mày, khó xử nói, "Đây là ý của Đức Phi nương nương.
Bà ta..."
"Ta biết rồi."
Không đợi Quả Nhi nói xong, Vân Trân gục đầu, ngồi xuống giường.
Nhất thời, trong phòng an tĩnh, không ai nói chuyện.
Vân Trân cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Quả Nhi cũng cắn môi, tâm sự nặng nề.
Nửa ngày sau, Quả Nhi nhìn Vân Trân, nói: "Trân Nhi, thì ra ngươi vẫn còn sống.
Ngươi sống sót thế nào vậy?"
...!
Lại qua hai ngày, Triệu Húc tỉnh lại.
Hắn cảm giác một giấc này của mình đã ngủ rất lâu.
Trong mơ màng, hắn cảm giác Trân Nhi đã quay về, ở bên mép giường nói gì