Đây cũng là hiệp nghị giữa nàng và Đức Phi.
Như nàng mong muốn, ở lại trong cung, cuối cùng lặng lẽ ra đi.
Mà mong muốn của Đức Phi là nàng ở lại trong cung, âm thầm hỗ trợ.
Ngày kết thúc hiệp nghị có lẽ là năm năm sau.
...
"Năm năm sau sao?" Vân Trân ngẩng đầu nhìn trời.
Hiện giờ đã đến mùa đông.
Tuyết còn chưa rơi, nhưng nhiệt độ đã xuống.
Bầu trời bên ngoài cũng âm u giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống, khiến nàng không thể hít thở.
Vân Trân đứng yên một lúc, liền nâng bước ra ngoài.
Người dẫn đường khi nãy bảo nàng đi tìm Tử Thị, Tử Thị sẽ nói nàng biết nàng nên làm gì.
Muốn tìm Tử Thị, đầu tiên phải hỏi thăm.
Vân Trân nhớ lại đoạn đường tới đây, hình như chỉ có cái sân ban đầu tương đối đông người.
Vì thế, nàng dựa vào ký ức, đi về phía phường nhuộm kia.
Nhưng nàng còn chưa tới nơi, đã nghe tiếng khắc khẩu ở phía trước.
Vân Trân dừng lại, đắn đo xem có nên tránh đi hay không, phía sau đột nhiên có người chạy tới đụng trúng vai nàng.
"Mù à? Đứng yên ở đây làm gì?" Đó là một thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt vừa tròn vừa sáng.
Nhưng giờ phút này, trong ánh mắt đầy linh khí kia lại tràn ngập bất mãn, "Đúng là đen đủi!"
Thiếu nữ trừng mắt liếc nhìn Vân Trân một cái, xoay người chạy tới sân phía trước.
Vân Trân ngây ra một lúc.
Ngay sau đó nàng bật cười.
Chờ nàng tới phường nhuộm, bên trong đã đầy người vây xem, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Thiếu nữ vừa đụng nàng đang chống eo, đứng trước mặt một thiếu nữ khác, phẫn nộ nói: "Phi Ương, ngươi đừng quá đáng! Những tấm vải nhuộm dơ đó đã tẩy sạch rồi, ngươi cần gì phải hưng sư động chúng (*) như vậy?"
(*) Hưng sư động chúng (兴师动众): kêu gọi đám đông, làm ảnh hưởng tới mọi người.
"Hưng sư động chúng?" Thiếu nữ cao gầy đối diện được gọi là Phi Ương kia nghe xong, trợn mắt nhìn nàng ấy,