"Sao đây?" Phi Ương hừ lạnh một tiếng, "Đương nhiên là đưa nha đầu La Chức kia tới Ngọc Nhung Cung, để ả tự xin lỗi bồi tội với công chúa!"
"Đừng, đừng...!Tử Thị tỷ tỷ, mau cứu muội..." Thiếu nữ La Chức khóc lóc kéo tay Tử Thị, cầu xin.
Tử Thị vỗ vỗ tay La Chức, ý bảo đừng lo lắng.
Nhưng chuyện này đúng là có hơi giải quyết.
La Chức không cẩn thận để rơi vải nhuộm Ngọc Nhung công chúa chỉ định xuống đất, làm bẩn.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nếu không bị Phi Ương bắt gặp, chuyện này coi như cho qua.
Nhưng cố tình hiện tại, Phi Ương cứ bắt lấy chuyện này không bỏ, một mực nói La Chức làm bẩn vải nhuộm, bất kính với Ngọc Nhung công chúa.
Nếu làm lớn việc này, chắc chắn không tốt cho La Chức.
"Phi Ương, bỏ qua một lần không được sao?" Tử Thị nhìn Phi Ương, nói, "Mọi người đều ở Vĩnh Hạng, hà tất đuổi cùng diệt tận? Ta thay La Chức tẩy sạch vải nhuộm của công chúa, hi vọng chuyện này kết thúc ở đây."
"Tử Thị, ngươi lại muốn làm người tốt?" Phi Ương nhướng mày, tỏ vẻ khinh thường, "Ngươi nói không sai, mọi người đều ở Vĩnh Hạng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy.
Ta cũng không muốn ngươi mắng ta vô tình.
Thế này đi, hiện tại người trong viện này đều phát biểu ý kiến về việc La Chức làm bẩn vải nhuộm của công chúa, ý kiến nào đông thì nghe người đó!"
Tử Thị nhíu mày.
"Được, ai sợ ai! Ta ủng hộ Tử Thị!" Phiến Nhu là người đầu tiên đứng ra.
"Ta đây ủng hộ Phi Ương tỷ tỷ."
"Ta cũng ủng hộ Phi Ương."
"Ta theo Tử Thị tỷ tỷ."
Cứ như vậy, người trong viện bị buộc đứng thành hàng.
Vân Trân vốn nhân dịp người đông, chọn đại một hàng.
Không ngờ đến lúc nàng ngẩng đầu, phát hiện những người khác đều đã chọn xong.
Trong sân to như vậy, dường như chỉ còn lại nàng và