"Thật sự không phải?" Tử Thị hỏi.
"Không phải.
" Vân Trân lắc đầu, "Còn phiền ngươi ra ngoài nói với Trương quản sự một tiếng, miễn cho bà ta thông báo với Nội Vụ Phủ, nghĩ ta mắc bệnh đậu mùa mà mang đi thiêu.
"
"Được, ta lập tức ra ngoài nói với bà ấy.
" Tử Thị xoa tay, xoay người ra ngoài.
Vân Trân nhìn theo nàng ấy, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng quả thật không mắc bệnh đậu mùa, chẳng qua nàng nghĩ được cách đối phó Trương quản sự mà thôi.
Nhưng nàng cũng không lừa Tử Thị, tính ra, đây quả thật xem như là "bệnh cũ" của nàng.
Thời gian cấp bách, để hiệu quả như thật, hù được đám người Trương quản sự, Vân Trân không thể dùng ngân châm ép độc trong cơ thể ra.
Nàng đã nếm rất nhiều loại độc.
Trước kia khi còn ở Thanh Lương sơn trang, nàng bị Đức Phi ép, bị độc trùng cắn.
Sau đó, nàng tự mình giải độc, nhưng trong cơ thể vẫn còn độc tố sót lại.
Bởi vậy, trước khi Trương quản sự tới, Vân Trân dùng ngân châm ép những chất độc ẩn trong cơ thể ra ngoài.
Tuy rằng chỉ là "làm bộ", nhưng nàng thật sự trúng độc.
Vừa khó chịu, cũng không phải diễn xuất.
Chỉ có như vậy mới có thể qua được cặp mắt của Trương quản sự kia.
!
Vân Trân không biết Tử Thị nói với người bên ngoài thế nào, khi nàng ấy quay lại, trong ánh mắt của mọi người đã bớt đi sự kinh hoàng sợ hãi, nhưng ít nhiều vẫn còn hoài nghi.
Dù sao, Vân Trân "bệnh cũ tái phát" quá đột ngột.
Trương quản sự còn bảo Phi Ương tới gần quan sát Vân Trân, xem những mụn nước khủng bố đó có phải thật hay không.
"Là! Là thật! " Phi Ương cứng đờ cổ, trả lời.
Trương quản sự nghe xong, lúc này mới yên tâm, có điều trước khi đi, vẫn trừng mắt liếc nhìn Vân Trân một cái: "Hừ! Đúng là đen đủi!"
Dứt lời, bà ta dẫn người bỏ đi.
!
Buổi tối, người ở cùng phòng trở về, nhìn bộ dáng này của nàng, cho dù biết thứ trên mặt nàng không lây nhiễm, nhưng vẫn hoảng sợ.
Người vốn nằm cạnh nàng cũng