"Không phải ta! Sao có thể là ta chứ?" Phiến Nhu chống nạnh, "Rõ ràng là nha đầu La Chước kia ném ngươi."
Vân Trân nhướng mày nhìn La Chước.
La Chước đáng thương rụt cổ, sợ hãi lắc đầu: "Không phải ta, không phải ta...!Là Phiến Nhu, là Phiến Nhu ném ngươi..."
"Là Phiến Nhu sao..."
Vân Trân nói rồi, chậm rãi đi đến nền tuyết.
Đột nhiên, nàng khom người lấy một nắm tuyết, ném qua chỗ Phiến Nhu.
"A! Ngươi ném ta làm gì! Ta đã nói không phải ta rồi! Sao ngươi lại nghe nha đầu La Chước kia hả! Xem ta có xử lý ngươi không!" Dứt lời, Phiến Nhu cầm tuyết cầu ném Vân Trân.
"Hừ, ta chính là muốn ném ngươi đấy!" Vân Trân vừa tránh vừa nói.
Rất nhanh, mọi người đều hòa vào nền tuyết chơi đùa.
Tiếng cười nói, hoan hô...!
Dường như mọi người đều quên rằng mình hiện giờ còn ở Vĩnh Hạng, đều quên rằng mình còn bị nhốt ở nhà giam này...!Vân Trân cũng quên đi quá khứ, quên đi bản thân chỉ còn lại năm năm...!
Chỉ có vui vẻ trước mắt.
Tùy ý, phóng túng, vui cười, chạy nhảy.
...!
Qua trận đại náo đó, quan hệ giữa các nàng càng trở nên thân thiết.
Hôm nay, làm xong việc, Phiến Nhu lén giữ Vân Trân lại, tỏ vẻ thần bí nói muốn đưa nàng tới một nơi.
"Thần bí vậy sao?" Vân Trân hỏi.
"Ngươi đi rồi sẽ biết." Phiến Nhu nói.
Vân Trân cười cười.
Nàng đi theo Phiến Nhu, tránh những người ở Vĩnh Hạng, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng tới một tòa lầu.
Theo gác mái nhỏ bên cạnh, Phiến Nhu thế mà dẫn nàng bò lên nóc nhà.
Khi các nàng tới, trên nóc nhà còn có người khác.
"Sao ngươi cũng dẫn nàng ta tới đây?" Phiến Nhu trừng mắt nhìn La Chước phía sau Tử Thị, vô cùng bất mãn.
"Gần đây Phi Ương hay tìm nàng ấy gây chuyện, ta không thể để một mình nàng ấy ở lại." Tử Thị nói.
Phiến Nhu còn muốn nói gì thêm, Vân Trân giữ chặt nàng ấy lại, nói với Tử Thị và La Chước: "Nếu đã tới rồi thì cùng đi đi.
À phải Phiến Nhu, ngươi rốt cuộc định dẫn ta đi xem cái gì?"
Phiến Nhu trừng mắt nhìn La Chước một cái, sau đó kéo tay Vân Trân: "Ngươi qua đây với ta, bên này, chú ý dưới chân, đừng để bị