Tuyết, nhẹ nhàng bay bay.
Trong phút châu, cả hoàng cung chỉ còn lại màu trắng cùng tường cung đỏ thẳm.
Triệu Húc khoác áo choàng lông màu xanh biển đứng bên cửa sổ nhìn trời tuyết, không biết đang nghĩ gì.
"Điện hạ, Lục hoàng tử phi tới." Lúc này, có người vào bẩm báo.
Rất nhanh, Liễu Trản Anh đã xuất hiện phía sau hắn.
Triệu Húc xoay người, xa cách gật đầu: "Hoàng tử phi."
"Điện hạ." Liễu Trản Anh cứng đờ, gọi.
"Có chuyện gì sao?" Triệu Húc hỏi.
Giọng hắn lãnh đạm, nhưng xét về lễ nghi lại không hề có vấn đề gì.
Liễu Trản Anh mặc xiêm y dày cộm, cũng khoác áo choàng đứng đó, ánh mắt chờ mong nhìn hắn: "Điện hạ, nghe nói hồ Thái Dịch đã kết băng rất đẹp.
Nếu điện hạ có thời gian, thần thiếp muốn mời điện hạ cùng tới đó."
Thâm tình trong mắt Triệu Húc đương nhiên nhìn thấy.
Có điều, hắn lại không gật đầu đồng ý như chờ mong của nàng.
"Hôm qua tới Ngự Thư Phòng, phụ hoàng có căn dặn vào việc.
Mấy ngày tới chỉ sợ ta không rảnh." Triệu Húc nói, "Nếu hoàng tử phi thật sự muốn đi, ta có thể phái người đi Trấn Bắc Hầu phủ, mời tiểu thư Liễu gia tiến cung du ngoạn cùng hoàng tử phi."
"Việc này không cần." Liễu Trản Anh nghe xong, buồn bã đáp.
...
Liễu Trản Anh hành lễ với Triệu Húc, rời đi.
"Tiểu thư, điện hạ đồng ý không?" Cung nữ Liễu Trản Anh mang từ Liễu gia tới thấy nàng ra ngoài, vội chạy tới đưa nàng lò sưởi tay, hỏi.
Liễu Trản Anh nhận lấy, nhìn tuyết rơi bên ngoài, lắc đầu.
Cung nữ thấy vậy, ánh mắt tối sầm.
Xem ra, điện hạ lại không đồng ý.
Nghĩ đến cuộc sống của tiểu thư nhà mình ở Càn Nguyên Cung, cung nữ không khỏi cảm thấy bi ai.
Liễu Trản Anh cũng thở dài trong lòng.
Nàng không nhịn được mà tự hỏi bản thân mình, hối hận sao?
Rõ ràng biết hắn không yêu, nhưng vẫn một mực gả vào.
Trong cung này, rất nhiều người đều thân bất do kỷ, không thể không tiến cung.
Nhưng còn nàng, tiểu thư Trấn Bắc Hầu phủ tự do tự tại không làm, từ bỏ cuộc sống tiêu sái ở Bắc Cương, một hai phải