Nhưng Trương quản sự vốn dĩ sợ phải gánh trách nhiệm làm mất đồ, hiện tại nghe chính tai La Chước nói khi nãy có tới phòng bà ta, cho nên, bà ta liền nhận định La Chước trộm chỉ lam khổng tước, một hai đòi đưa nàng ấy tới Dịch Đình, đẩy mọi trách nhiệm lên người La Chước.
...
"Vậy Trương quản sự có tận mắt nhìn thấy La Chước trộm chỉ lam khổng tước không? Hay là có ai tận mắt nhìn thấy?" Sau khi nghe Trương quản sự nói, Vân Trân liền biết bà ta có chuyện giấu giếm.
"Việc này còn cần ai tận mắt nhìn thấy sao?" Phi Ương bên cạnh đứng ra, "Phòng của Trương quản sự chỉ có một mình La Chước tới.
Hiện tại, không thấy chỉ lam khổng tước đâu, khẳng định là La Chước lấy.
Đúng rồi, ta biết rồi, La Chước ngươi có phải ghi hận ta không? Bởi vậy mới cố ý trộm chỉ trong phòng dì ta, vu oan bà ấy, khiến bà ấy bị trách phạt đúng không?"
Thời điểm nói câu, Phi Ương đột nhiên đi đến trước mặt La Chước, hỏi.
"Ta...!Ta không có...!Không có...!Không phải ta lấy...!Ta bị oan..." La Chước nức nở muốn giải thích.
"Hừ! Không có gì chứ? Theo ta thấy, rõ ràng là ngươi trộm!" Phi Ương nói, "Dì, con thấy áp giải nha đầu La Chước này tới chỗ Lãnh đại nhân của Dịch Đình đi, để Lãnh đại nhẫn xử lý!"
"Không phải ta, không phải ta...!Tử Thị, cứu ta, cứu ta..." La Chước khóc lóc.
"La Chước! Trương quản sự, thật sự không phải La Chước...!Lá gan của La Chước nhỏ như vậy, tuyệt đối không thể trộm đồ trong phòng của người." Tử Thị cầu xin.
"Chính là nàng ta! Chính là nàng ta!" Phi Ương nói.
Vân Trân đứng yên quan sát những gì đang xảy ra.
Trên thực tế, Phi Ương mới là người đáng nghi nhất.
Bằng không, sao lại ngay lúc ấy Phi Ương nhìn thấy La Chước vào phòng Trương quản sự?
"Sao vậy?"
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng của Lưu quản sự.
Người trong viện quay đầu, nhìn thấy Lưu quản