Thiệu Ngục là nơi thẩm vấn phạm nhân của Dịch Đình.
Tuy rằng Vĩnh Hạng cũng tương đương với ngục giam, nhưng Thiệu Ngục ở Dịch Đình lại có thể dụng hình.
Người vào Thiệu Ngục rất ít khả năng sống sót bước ra.
Nếu La Chước thật sự bị đưa vào Thiệu Ngục của Dịch Đình kia, thân thể nàng ấy yếu đuối, khẳng định không chịu nổi khổ hình.
"Phiến Nhu! "
Có người mới gọi một tiếng, Vân Trân liền thấy Phiến Nhu chạy ra ngoài.
Lúc này, mặc kệ nếu không hoàn thành công việc sẽ bị Trương quản sự trừng phạt thế nào, nàng buông công việc trong tay xuống, cũng đuổi theo.
Chờ các nàng chạy tới chỗ La Chước, phát hiện tình hình bên trong đã rất lộn xộn.
Trương quản sự đang lôi kéo La Chước, chuẩn bị kéo nàng ấy ra ngoài.
Tử Thị quỳ gối trước mặt Trương quản sự, khóc lóc cầu xin bà ta bỏ qua cho La Chước.
"Bỏ qua cho ả? Vậy ả có biết chỉ lam khổng tước dùng để thêu phượng bào của Hoàng Hậu nương nương không? Hiện tại lại bị ả trộm đi, còn nói không thấy đâu! Không kéo ả tới Dịch Đình cho Lãnh đại nhân, trừng phạt ả, chẳng lẽ muốn tất cả người ở Vĩnh Hạng chôn cùng ả sao?" Nói xong, Trương quản sự đẩy Tử Thị ra.
"Trương quản sự, cầu xin người! " Tử Thị bị đẩy ngã xuống đất, duỗi tay về phía Trương quản sự.
"Tử Thị, Tử Thị! "
Phiến Nhu và Vân Trân chạy tới đỡ Tử Thị dậy.
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào? La Chước sao có thể làm mất chỉ may phượng bào của Hoàng Hậu nương nương?" Vân Trân hỏi, "Phượng bào của Hoàng Hậu nương nương không phải nên do tú nương trong cung thêu thùa sao? Sao chỉ lam khổng tước lại xuất hiện ở Vĩnh Hạng? Còn bị La Chước trộm đi?"
Lời này Vân Trân như đang hỏi Tử Thị, lại như đang hỏi Trương quản sự muốn đưa La Chước đi.
Trương quản sự nhướng mày, cả giận nói: "Ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy làm gì? Chính là ả vào phòng của ta ăn trộm chỉ lam khổng tước.
"
Thì ra sáng nay,