"Tại sao con không đi hỏi nàng?" Đức Phi nheo mắt, lạnh lùng nhìn hắn.
Triệu Húc nhíu mày, không trả lời.
"Có phải con cũng đoán được, nàng ấy sẽ không nói đúng không? Nhưng bổn cung đã hứa với nàng, trừ khi nàng chủ động nói với con, nếu không, bổn cung sẽ không nhúng tay vào."
"Tại sao?" Triệu Húc hỏi, "Mẫu phi và nàng đã có giao ước gì?"
Với sự hiểu biết của hắn về mẫu phi, mẫu phi chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ để Trân Nhi ở lại hoàng cung! Trừ khi, Vân Trân đã đồng ý điều kiện nào đó.
"Ta đã nói, ta sẽ không nói con biết." Đức Phi hơi nổi nóng.
Triệu Húc không nói gì.
Nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
"Vậy nhi thần muốn đưa nàng ấy tới Càn Nguyên Cung."
"Không được!" Đức Phi lập tức cự tuyệt.
Bà ta chỉ vào hắn, quát lớn, "Trong lòng con chỉ có nàng! Cuộc đời con, mối thù của con thì sao? Còn nữa, con có nghĩ tới chính phi của mình, Trản Anh hay không? Nếu con đưa nàng tới Càn Nguyên Cung thì vị trí của Trản Anh phải đặt ở chỗ nào?"
"Mẫu phi..." Ngoài cửa bỗng truyền tới giọng run rẩy.
Triệu Húc và Đức Phi quay đầu, thấy Liễu Trản Anh sắc mặt tái nhợt đứng đó, ánh mắt nhìn Triệu Húc tràn ngập bi thương và không dám tin.
"Được! Con muốn đưa nàng tới Càn Nguyên Cung cũng được, chỉ cần con và Trản Anh viên phòng.
Hoàng tử phi của con hoài hài tử, vậy con có thể đưa nàng tới!" Đức Phi nói.
...!
Vân Trân bệnh nặng một hồi.
Mấy người Phiến Nhu vô cùng lo lắng.
Đặc biệt là Phiến Nhu, sau khi biết Vân Trân nhảy xuống hồ băng cứu mình, nàng ấy càng thân thiết với Vân Trân, đồng thời cũng càng cảm thấy áy náy.
Nàng ấy vừa khỏe lại, liền ở mép giường chăm sóc Vân Trân.
Vân Trân khuyên mấy lần đều không có tác dụng.
Thật ra, lần này bệnh nặng không dậy nổi, nhảy xuống hồ Thái Dịch cứu người chỉ là ngòi nổ.
Nguyên nhân thật sự chính là Từ Bi Độc trong người nàng bắt đầu phát tác.
Từ Bi Độ từ máu của Triệu Húc chảy vào cơ thể nàng.
Cho nên,