"Giúp ta?" Vân Trân nhìn người đối diện, sửng sốt.
Cái người tức muốn hộc máu, cái người nghĩ mọi cách cũng phải đuổi nàng đi còn là Liễu Trản Anh mà nàng biết không?
Liễu Trản Anh trong trí nhớ của nàng luôn như lần đầu gặp, một bộ hồng y rực lửa, tiêu sái ngay thẳng, ở Bạo Tuyết Trại cái gì cũng dám làm, nào giống như bây giờ, cái người đứng trước mặt nàng luôn mồm chất vấn nàng vì sao còn ở trong cung? Vì sao còn chưa rời đi?
"Đúng vậy, ta có thể giúp ngươi...!Chỉ cần ngươi chịu rời khỏi hoàng cung! Rời xa điện hạ!" Liễu Trản Anh nhìn nàng, "Chẳng lẽ, ngươi còn điều kiện gì? Chỉ cần ta có thể làm, ta nhất định sẽ đồng ý!"
Vân Trân nhìn nàng ấy, dần cất đi kinh ngạc trên mặt.
"Không, ta sẽ không đi!" Vân Trân lắc đầu.
Nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ đồng ý.
Nhưng hiện tại...
Nàng đã không còn nhiều thời gian như vậy, nàng muốn ở lại nơi này, ở lại hoàng cung.
Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không rời đi.
"Ngươi! Chẳng lẽ ngươi đã quên khi mình ở thiên lao đã nói gì sao?"
"Ta không quên.
Nhưng ta có thể bảo đảm với, ta sẽ không trở thành uy hiếp của người."
Cũng nhất định sẽ không trở thành uy hiếp...
"Ta không tin ngươi.
Nếu ngươi khăng khăng ở lại trong cung, chúng ta chỉ có thể trở thành kẻ địch."
Nói xong, Liễu Trản Anh mặc áo choàng vào, xoay người bỏ đi.
Vân Trân đứng cạnh bàn nhìn nàng ấy, không nhịn được mà thở dài.
Nàng chưa từng chủ động đối địch với bất kỳ ai.
Nhưng nếu có kẻ động vào nàng trước, vậy cũng đừng trách nàng tự bảo vệ mình.
...
Vân Trân ra khỏi phòng của Lưu quản sự, trời bên ngoài lại có tuyết rơi.
Vân Trân đạp lên nền tuyết, về phòng.
Khi nàng đi qua hoa viên, đột nhiên nghe ở chỗ ngoặt bên cạnh có người đang khắc khẩu.
Nàng vốn dĩ muốn tránh đi, nhưng giọng nói