Trừ khi tuyệt vọng đến tận cùng, bằng không, sẽ không có ai cam tâm chịu chết.
Nhìn những người này cuối cùng cũng uống nước canh, Vân Trân thở phào.
Nhưng hiện tại vẫn chưa thể thả lỏng, bởi vì chuyện tiếp theo phải làm sẽ càng nhiều.
"Ngươi tên Thích Trạch?" Vân Trân nhìn thanh niên đi tới.
Thích Trạch nhìn nàng, gật đầu.
"Ta nhớ quận thủ phủ quận Tây Hà cũng họ Thích." Lúc này, Liễu Minh Cẩn đến gần.
Nghe xong, Vân Trân và Triệu Húc đều nhìn Thích Trạch.
Thích Trạch cười trào phúng: "Đúng vậy, quận thủ Tây Hà chính là cha ta."
Khi ôn dịch vừa bùng nổ ở quận Tây Hà, quận thủ Tây Hà không biết từ nơi nào nghe được tin triều đình chuẩn bị tàn sát dân trong thành.
Vừa nhận được tin tức, ông ta sợ tới mức mang theo gia quyến cùng vàng bạc trốn đi.
Những quan viên dưới trướng cũng nghe được phong phanh, sôi nổi đào tẩu.
Thích Trạch là con của quận thủ Tây Hà, nhưng chỉ là con vợ lẽ không được sủng ái.
Mẫu thân gã chẳng qua là cô nương dã thôn có vài phần tư sắc, không quyền không thế, bị quận thủ Tây Hà ép cưới vào phủ.
Sau khi sinh Thích Trạch, quận thủ Tây Hà liền vứt bỏ bà, không bao lâu, bà buồn bực không vui mà chết, để lại Thích Trạch ở trong phủ chịu hết trắc trở.
Tuy gã là thiếu gia, nhưng cuộc sống còn không bằng một hạ nhân.
Thời điểm quận thủ Tây Hà bỏ trốn, Thích Trạch vừa lúc nhiễm phong hàn.
Đương gia chủ mẫu nói gã cảm nhiễm ôn dịch, là tai họa, không mang theo được.
Vì thế, Thích Trạch bị bỏ lại ở quận Tây Hà.
Không bao lâu, gã thật sự cảm nhiễm ôn dịch.
...!
"Một khi đã vậy, ta lệnh ngươi tạm thời nhận chức quận thủ Tây Hà, hỗ trợ Liễu đại nhân và Vân Trân cô nương giải quyết ôn dịch ở quận Tây Hà." Triệu Húc nói.
"Hạ quan lĩnh mệnh." Thích Trạch cúi đầu.
Vân Trân nhìn thoáng qua Triệu Húc.
Có điều, Triệu Húc lắc đầu với nàng.
Làm vậy, tuy rằng có thể trong thời gian ngắn giải quyết được phiền phức ở quận Tây Hà, nhưng liệu có thể trở thành nhược điểm bị kẻ xấu lợi dụng đối phó Triệu Húc