"Nếu thật sự có cách, vậy dù bắt chúng ta hỗ trợ làm gì, dù có lấy mạng ta, ta cũng không chớp mắt!"
"Không sai không sai! Cho dù muốn mạng của chúng ta cũng được!"
Đại phu trong phòng nghe vậy, kích động nói.
"Không cần." Vân Trân lắc đầu, "Mà là một loại thảo dược!"
Thảo dược?
Mọi người nghi hoặc.
"Thảo dược có thể giải quyết ôn dịch là một loài hoa màu trắng.
Mà hiện giờ, số lượng hoa không nhiều, người trong thiên hạ cần nó cứu mạng không chỉ có quận Tây Hà.
Cho nên, ta hi vọng các vị có thể cùng người trong hiệu thuốc của mình tìm một nơi ở quận Tây Hà, cùng gieo trồng nó."
Thời điểm rời khỏi thôn Đào Nguyên, nàng và Triệu Húc dường như đã mang theo hết số hoa.
Nhưng đúng như nàng nói, người trong thiên hạ cần loài hoa đó nhiều đếm không xuể, há có thể để toàn bộ bá tánh trong quận Tây Hà dùng hết?
Chỉ dùng mà không trồng mới, ôn dịch vẫn không thể khống chế.
Cho nên, nàng muốn nhân lúc giúp bá tánh quận Tây Hà giải quyết ôn dịch, thuận tiện gieo trồng loài hoa này.
Lão trưởng thôn nói, chu kỳ sinh trưởng của ho rất ngắn, từ khi nảy mầm đến lúc nở hoa chỉ cần hai mươi đến ba mươi ngày.
Chờ giải quyết phiền phức ở quận Tây Hà xong, bọn họ có thể quay về kinh thành.
Nàng sở dĩ đồng ý với quyết định của Triệu Húc tạm thời ở lại nơi này, trong đó có một nguyên nhân là muốn dùng sự thật bá tánh quận Tây Hà khỏi bệnh để thuyết phục hoàng đế bệ hạ ở kinh thành, để ông ấy tin rằng loài hoa này hữu dụng, cũng muốn người đời nhìn rõ sự thần kỳ của nó.
...!
"Nếu thật sự hữu hiệu, vậy lão phu chắc chắn toàn lực hỗ trợ!"
"Không sai! Tế Đường của chúng ta cũng vậy!"
"Mảnh đất ở sườn núi phía Tây rất thích hợp gieo trồng thảo dược!"
"Người nhà lão phu có kinh nghiệm trồng thảo dược!"
"Học đồ nhà ta cũng có thể hỗ trợ!"
...!
"Đúng rồi Vân Trân cô nương, xin hỏi loài hoa này tên gì? Cũng không thể lúc giới thiệu với bá tánh, nói nó là hoa nhỏ màu trắng