"Ngài dựa vào đâu mà bắt ta? Dựa vào đâu..."
"Mau thả bọn ta ra! Bọn ta phạm tội gì? Dựa vào đâu mà bắt chúng ta..."
Hai người bắt đầu giãy giụa.
"Dựa vào đâu?" Liễu Minh Cẩn cười lạnh, "Chờ vào đại lao, các ngươi sẽ biết dựa vào đâu! Ngây ra đó làm gì? Còn không làm theo lệnh điện hạ phân phó? Không mau dẫn người đi cho ta!"
Liễu Minh Cẩn dứt lời, binh lính hai bên trái phái liền áp giải hai kẻ kia vào trong quận thủ phủ.
"Lão nhân gia, ông còn chỗ nào không khỏe không?" Lúc này, Vân Trân hỏi ông lão.
"Khụ khụ...!Ta, ta cảm thấy mình khá hơn nhiều rồi...!Khụ khụ, đa tạ cô nương, đa tạ đại nhân..." Nói rồi, ông lão định bò dậy, dập đầu với nhóm Vân Trân và Triệu Húc.
"Lão nhân gia, ông đừng như vậy." Vân Trân vội duỗi tay đỡ ông ấy.
"Lão nhân gia, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?" Trong đám người, có người hỏi.
Ông lão thở dài, kể lại toàn bộ sự việc.
Thì ra vì Đào Nguyên Quân không nhiều, mỗi lần người trong thành chỉ có thể nhận nửa chén, nếu muốn nhận thêm phải chờ sang ngày hôm sau.
Hôm qua, ông lão có tới cổng thành nhận nước canh.
Nhưng nhi tử này của ông lại nổi ý xấu.
Nhi tử của ông lão chính là nam nhân lấm la lấm lét kia cũng cảm nhiễm ôn dịch, sợ nửa chén mỗi ngày không thể cứu được mạng mình.
Vì thế, gã bỏ độc vào nước uống, muốn hại chết ông, sau đó nâng thi thể tới quận thủ phủ, xảo trá muốn đòi vàng bạc cùng Đào Nguyên Quân.
Nghe ông lão nói xong, mọi người đều thổn thức.
Cũng may ông lão mạng lớn, vừa lúc gặp được Vân Trân, nếu không...!Nói không chừng đã để tên nhi tử lấm la lấm lét kia đắc ý.
"Thì ra là vậy!
"Đồ bất hiếu! Vì bạc mà chén thuốc, ngay cả cha mình cũng muốn hại chết!"
"Đúng vậy, may mà gặp được Vân Trân cô nương, nếu không...!A..."
"Vân Trân cô nương, hoàng tử điện hạ,