Vân Trân lo lắng nhìn Triệu Húc.
Xem ra, Triệu Húc không thể tiếp tục ở lại quận Tây Hà!
Nếu không, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng.
Hôm nay, kẻ đứng sau phái tử sĩ tới để quấy rầy họ chữa trị cho bá tánh quận Tây Hà, vậy ngày mai, ngày kia thì sao? Nếu bọn chúng có thể trà trộn vào binh gác quận Tây Hà, nói không chừng một ngày nào đó, mục tiêu của chúng sẽ trở thành lấy mạng Triệu Húc!
Vân Trân mở lời với Triệu Húc vấn đề này, nhưng Triệu Húc lại không cho nàng câu trả lời chính xác.
...!
Mấy ngày kế tiếp, toàn thành quận Tây Hà giới nghiêm.
Triệu Húc và Liễu Minh Cẩn dẫn người lục soát ra mười mấy kẻ không rõ thân phận trong thành.
Những kẻ này đều bị Liễu Minh Cẩn bắt lại.
Lúc thẩm vấn, có người nói do Tứ hoàng tử phái tới, có kẻ nói mình là người của Ngũ hoàng tử, còn có người nói do hoàng đế phái tới...!Đủ loại.
Rất rõ ràng, là muốn nghe nhìn lẫn lộn.
...!
Ngày thời điểm bá tánh cảm nhiễm ôn dịch ở quận Tây Hà có người được chữa khỏi, triều đình phái người tới mang theo thánh chỉ của hoàng đế.
Trên thánh chỉ có lệnh, bảo Lục hoàng tử Triệu Húc lập tức hồi kinh, không được chậm trễ!
Vào đêm, Vân Trân ở ngoài viện của Triệu Húc gặp Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Ai đi cùng đại nhân truyền chỉ tới.
Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng cất đi nỗi khiếp sợ trong lòng, cúi đầu hành lễ: "Nô tỳ gặp qua hoàng tử phi."
Liễu Trản Anh không lập tức bảo nàng đứng dậy, Vân Trân chỉ có thể tiếp tục khom người.
"Ngươi nhìn thấy ta, rất kinh ngạc đúng không?" Liễu Trản Anh lên tiếng, "Thực té, khi ta nghe nói ngươi chưa chết, ta cũng rất kinh ngạc!"
Vân Trân ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn nàng ấy.
Nhưng lúc này, Liễu Trản Anh lại không nói tiếp, mà cười lạnh: "Ta thật sự rất chán ghét ngươi! Bởi vì, trên đời này không có ai dối trá hơn ngươi! Luôn miệng nói hướng tới tự do, thích cuộc sống tự do tự